Bố thí

 

Ở đời muôn vật của chung,

Kiếp sống trăm năm cõi tạm.

Trí khôn ngoan sử dụng huyễn tài,

Lòng nhân đức rải gieo thiện cảm.

Thương người thất vận sa cơ,

Thương người lỡ chân trái bước.

Thương người chạy tảo lo tần,

Thương người thiếu sau hụt trước.

Thương người ôm dắt trẻ thơ,

Thương người già nua tuổi tác.

Thương người quan quả cô đơn,

Thương người lầm than đói khát.

Thương người như thể thương thân,

Giúp người mựa hề tiếc bạc.

Thấy nghèo gặp ngặt,

mau ra tay cứu giúp,

chớ nề kẻ lạ người quen;

Tối lửa tắt đèn,

đừng ngoảnh mặt làm thinh,

như thể lòng đen dạ bạc;

Việc làm bố đức,

như trồng cây duyên phước,

hái quả gieo nhân;

Tiếng nói thi ân,

như rải giọt cam lồ,

người no mình mát.

Nhưng phải nhớ câu:

Cách cho hơn của đem cho,

Lòng tốt hơn là vật tốt.

Chớ ỷ mình sẵn của vãi tung,

giọng e giọng ảnh,

thị người như rơm rác dáng dơ;

Phải thương kẻ ngửa tay thọ lãnh,

bước thấp bước cao,

hổ mặt thể cỏ hoa ủ dột.

Khôn ngoan ý tứ, hiền dịu mắt nhìn,

Khéo léo việc làm, êm đềm lời thốt.

Kiếp phù du sống tạm,

bạn đồng hành khi xúm xít đỡ nâng;

Của tạo hoá hưởng chung,

vật chút đỉnh gọi cùng nhau chia sớt.

Xử nghĩa không mong người đáp nghĩa,

mới rằng tròn trịa lòng nhơn;

Ra ơn chẳng nhớ chuyện thi ơn,

ấy thật rõ ràng đức tốt.

Vậy cho nên:

Xót cảnh ngặt nghèo,

Ra tay bố thí.

Của mọn lòng giàu,

Vật hèn người quý.

Người vì món phi nghĩa,

ở đời mất nghĩa,

chính thiệt đồng tiền;

 

Ta dụng của không bền,

chuộc đạo hằng bền,

mới là người trí.

Đức hy sinh gọt giũa trần tâm,

Chút gắng gổ học tầm chơn lý.