Đáp bức thơ đẫm lệ

Bức thơ đẫm lệ gửi em Trọng Tín

 

Bao nhiêu dòng chữ bao nhiêu lệ

Là bấy nhiêu tình gửi đến em

GH.

 

Nắng đã tắt, chiều lên…ve than vãn

Anh thả hồn về dĩ vãng xa xăm…

Cố moi lên… hình ảnh của bao năm:

Em giã biệt cùng Anh, Em giải thoát

                  

Chiều thu ấy, chiều thu buồn man mác!

Như hận, hờn, tình huynh đệ chia ly

Mẹ chùi châu, nhưng châu cứ đẫm mi

Cháu nức nở, cố ngăn, song cứ nấc.

Giờ, cầm bút, lòng Anh sôi phẫn uất

Cố nén hờn, nuốt thảm, dệt thành chương

Mượn cánh chim bạt gió, gởi ngàn phương

Để Em hiểu nỗi sầu, người cố lý!!!

 - Em Anh hỡi! Khi thư nhàn em nghĩ:

… đến quê nhà, Em có quặn lòng đau?

Đứa em thơ trông ngóng, lệ tuôn trào…

Đàn cháu dại, ngày đêm kêu “chú hỡi!”

Em tạo “khổ” mà cho Em “cứu rỗi”

Lầm! Lầm to! Trở bước lại Em tôi!

Kẻo muôn lòng đòi đoạn cuộc chia phôi.

Kìa! Mẹ yếu, tay run, rung gậy trúc… 

Mắt nhòa lệ, nguồn sầu, dâng lắm lúc!

Tóc, tuyết sương, mày nhíu, trán thêm nhăn

Tựa bên song, mòn mỏi bóng hình Tăng

Khiến huyết quản Anh đây dường ngưng chảy.

Quả tim nhỏ, phút, giây hầu hết nhảy…

Còn tâm em? – Em có động chăng là?

Hay thản nhiên trước cảnh khổ mẹ già?

Hay sắt đá? – hay mãi như băng tuyết?

Bao thảm cảnh diễn ra nào kể xiết?

Đã vì ai? Em nhỉ? Đã vì ai?

Về đi Em! Ta xây đắp tương lai!

Em còn trẻ, còn biết bao hứa hẹn!

Ồ! Gió thoảng, hoa ngàn cười e thẹn

Như mừng Em sắp quay gót về quê…

Về! Về Em! Anh quyết định “Em về”!

Để mang lại muôn lòng niềm hoan hỷ!

Giờ khuya lắm, côn trùng thôi tê tỉ!

Đèn cạn dầu, tim lụn tỏa mờ xanh

Muỗi vo ve, lượn khắp túp lều tranh.

Xin gác bút, đợi Em “trời rựng sáng”.

 

Đáp: Bức thơ đẫm lệ

 

Kính tặng Huynh Sanh.

***

Đưa tay, cắt đứt tình riêng biệt

Nối lại tình chung thủy dặm ngàn

GH.

Đêm nay, gió lộng bên hàng trúc,

Trăng ẩn đầu non nước gợn sầu!

Tiếp được thơ Huynh vừa gởi đến…

Bồn chồn! Tôi đọc suốt canh thâu.

Đọc xong, mới biết Huynh thương nhớ,

Mẹ thảm, em buồn, lệ đẫm mi…

Cháu dại phương trời vò võ đợi…

Cô, dì, chú, bác cũng lâm ly!

Và, Huynh khuyến khích Tôi quay gót…

Sum hiệp bà con chốn cố hương.

Bởi lẽ đời Tôi còn mộng thắm

Đừng đeo cuộc sống khắp tha phương.

Bỗng giọt lệ hồng ươn ướt chảy…

Thì ra, Tôi khóc, khóc thương Huynh!

Thương Huynh chưa hiểu câu chơn đế:

- “Kiếp sống làm sao ích chúng sinh ”?

Vội lấy “hoa tiên” nâng bút sắt

Lệ hòa mực tím, dệt thành chương.

Ghi bao chí nguyện tôi ôm ấp

Gửi đến cho Huynh được lãm tường:

- Huynh ôi! Chưa được, về chưa được

Khi cả lê dân, hiện khổ sầu!

Khi bức dư đồ ai nỡ xé,

Khi còn bể thẳm, hóa cồn dâu.

Tôi về chưa được, về chưa được

Khi cảnh trần gian chịu tối om

Khi súng cành nông còn khạc đạn

Khi đàn chim sắt nhả mưa bom.

Tôi về sao được! Về sao được!

Khi chí nguyện xưa chửa đạt thành.

Khi chiếc xe tăng ruồng khủng bố

Khi còn nguyên tử giết nhân sanh.

Tôi về sao được! Về sao được!

Khi bãi trường sa nhuộm máu đào,

Khi những đầu lâu lông lóc rụng

Khi lòng tham nhũng dấy binh đao.

Tôi về sao được! Về sao được!

Khi kẻ thư sinh khoác chiếc bào

Khi nước non nhà tràn khói lửa

Khi người còn đắm giấc chiêm bao.

Tôi về sao được! Về sao được!

Khi cả hàm linh luống tử sanh

Khi ngọn núi xương vô định trắng

Khi giành bá chủ cắt sông Gianh.

Vẫn biết Huynh sầu, em ngóng đợi

Mẹ già tựa cửa, mỏi mòn trông

Cháu thơ một lũ đang vời vợi…

Nhưng nợ muôn loài chửa trả xong.

- Huynh hỡi! Hẹn về? Không thể hẹn!

Vì người còn lạc, phải còn đưa

Một khi cánh “Nhạn” tung trời rộng

Đâu dám hứa rằng “đậu cội xưa”?

Như thế nghĩa là còn kẻ khổ

Thì Tôi còn phải bước du phương

Thì đường sứ mạng… không ngưng nghỉ

Không hẹn ngày về “chốn cố hương”.

Đêm nay, gió lộng bên hàng trúc

Trăng ẩn đầu non, nước gợn sầu!

Tái bút, chúc Huynh cùng quyến thuộc

Thân, tâm, nhàn lạc, sống thiên thu

Trúc Giang đêm thu