Nepal - Kính dâng lòng cầu nguyện

Những hình ảnh của mấy ngày qua cho đến hôm nay, đất nước Nepal, nơi khổ cảnh, nơi bất hạnh, trận động đất xảy ra tàn phá khắp mọi nơi khiến người dân khổ đau cùng cực được phô bày trên tất cả nguồn thông tin.

nepal-5

Nhà cửa sụp đổ ngổn ngang, tan hoang… dường như không còn gì, trắng sạch! Có những tiếng kêu gào, thét lên cho trời nghe đất biết, đau khổ tận cùng, có nuớc mắt ràn rụa tuôn xuống, có nước mắt khô cạn, có đôi mắt vô hồn, vô vọng. Nụ cười không còn nở trên môi, những gương mặt xót xa, đau đớn...

Hôm nay, trời đen xám, mây rầm rộ
Tiếng kinh hoàng, đổ sụp khắp mọi nơi
Bụi mù mịt vây phủ khắp mọi người
Đất nứt, đất lay động, đất nhảy múa
Những thân thể đầy máu
Máu, máu đổ dài trên mọi nẻo đường
Máu bám trên thân thể đầy thương tích
Máu chảy tràn ngập trong trái tim thổn thức
Có người không còn hình dáng con người
Những xác người nằm gục ngả khắp nơi.

images 33

Tôi im lặng thật lâu trước thảm cảnh này, không một suy tư, không một tiếng nói... Tất cả lời nói đều trở nên thừa, vô nghĩa, vì không cứu giúp được gì cho người đang lâm cảnh màn trời chiếu đất, trước sự tàn phá của thiên nhiên. 

Chúng ta không tin rằng có một thần linh nào có thể nhẫn tâm trừng phạt, hủy diệt loài nguời, gây đau thương chết chóc khắp mọi nơi, như hiện trạng tang tóc tràn ngập trên người dân và đất nước Nepal. Sự chuyển động của trái đất, núi lửa, từng vùng sinh thái... theo định luật vô thường, thành, trụ, hoại, không, một phần cũng do lòng tham con nguời phá hủy môi trường sống của chính mình qua chiến tranh, qua những tập tục hủ lậu tế lễ thần linh, qua tàn phá thiên nhiên, phá rừng, đào đất, v.v... tạo nên những ảnh hưởng dây chuyền nguy hiểm cho nhân sinh. 

ss-150425-nepal-205 2

Trong những bất hạnh xảy ra, đã và đang có nhiều tấm lòng mở rộng. Tôi đã nhìn thấy những con người nâng những tảng bê tông nặng nề lên để cứu nạn nhân còn mắc kẹt trong đống gạch sắt đổ nát dù không phải là thân nhân của họ. Có những người hăng hái khiêng những người bị thương, những xác chết, chia sẻ nhau trong hoàn cảnh bi thương. Tôi đã thấy những nhà Sư mang từng bao hàng trên lưng đến với người dân khổ nạn. Tôi không thấy có sự chia rẽ, hận thù, ganh tị, đố kị lẫn nhau và không thấy có sự ngăn cách nào giữa những con người, vì tất cả chúng ta đều là con người...

 

Đoàn cứu trợ đã đến, những thực phẩm kịp thời đem xuống, những chia sẻ đang mở rộng, những bác sĩ, người cứu thương, thuốc men, đồ ăn, nước uống, quần áo… đã có, những tia sáng sống còn đã như thắp sáng lại, dù người chết vẫn còn nhân lên, dù xác người cuốn trong tấm vải vẫn còn nằm rải rác...

tn4

Khi khổ cảnh xảy ra, chúng ta nhìn thấy những vị Bồ-tát xuất hiện, những người vì sự đau khổ của đồng loại đến chia sẻ những gì có thể, nơi đó không có màu da, sắc tộc, tôn giáo, chính kiến, tranh giành địa vị, danh vọng, tiền tài… mà nơi đó, chỉ còn có tình người.... Phải chăng với tình người, lòng nhân đạo không vụ lợi, do tâm Bồ-đề chỉ biết đó là những con người bất hạnh cần cứu giúp, nên dấn thân dù trước bao nhiêu nguy hiểm đang có mặt.

Chính vì thế, chúng ta thấy rằng tất cả những bậc thể nhập và sống với tánh giác, hay những người nếm được hương vị của tỉnh thức, của tâm đều trở thành những con nguời dấn thân vì đời, vì con người. Nơi nào có tham sân si, có vô minh, tà kiến, có bạo lực, có đàn áp, có khổ đau, có tàn sát, hủy diệt môi trường, mạng sống dù là những sinh vật nhỏ bé v.v... đều có tiếng nói hy sinh, dấn thân của Phật giáo, của người con Phật. Đức Phật nói: “Trong 49 năm, ta chưa từng nói lời nào”, nhưng tâm kinh lại tuôn tràn không dứt, bao la vô tận, bỏ cả một đời người vẫn không hết lối ra. Chư Bồ-tát biết đời là huyễn mộng, nhưng vẫn bước chân vào đời, để giúp, hướng dẫn chúng sanh qua một sinh lộ mới dứt khổ an vui. Nhìn lại, đạo Phật dù qua bao nhiêu pháp môn, dù qua bao nhiêu kinh sách, dù đến bất cứ quốc độ nào, vẫn là bước chân trần đi vào cuộc đời, vẫn là những tấm lòng đơn giản vì sự đau khổ của muôn loài mà cứu giúp. Nơi nào còn đau khổ, còn bị điên đảo mộng tưởng, nơi đó còn có đạo Phật. Không phải chỉ là bàn tay cứu vớt mà là người bạn đồng hành, như ánh trăng soi rọi trong đêm tối mịt mù, như ánh mặt trời sáng ngời tỏ rõ nguồn cội.     

Từ trong tâm chợt nghĩ, cõi Ta-bà là chỗ Phật đản sanh, nơi xảy ra khổ cảnh, người dân đang trong màn trời chiếu đất, hướng về ngày Đức Phật đản sanh, dù không kết tràng hoa quanh tháp, không đèn hoa rực rỡ, nhưng tận sâu thẳm trong tim vang lên lời cầu nguyện hướng về đấng Giác Ngộ, Người đã chỉ cho chúng ta thấy, nơi năm trược, nơi khổ cảnh là chốn Phật, Giác ngộ, thành Phật…

Thân Phật thanh tịnh tợ lưu ly

Trí Phật sáng ngời như trăng sáng

Phật ở thế gian thường cứu khổ

Tâm Phật không đâu không từ bi.

Vừa xong thời kinh chiều, tôi cầm dùi thỉnh nhẹ một tiếng chuông, rồi cúi đầu đảnh lễ. Âm thanh ngân vang của tiếng chuông như vượt qua không gian vô tận và vào chiều sâu của tâm hồn, làm lòng tràn ngập niềm tịnh lạc lẫn xúc cảm không sao tả hết. Khi lắng lòng, chúng ta sẽ cảm thấy biên giới giữa không gian và thời gian không còn, trở thành vô biên, vô ngại.

Xin được cúi đầu đảnh lễ những tấm lòng cao cả vì con người và cầu xin cho mỗi một con người dù bất cứ ở nơi đâu, dù mang màu da, sắc tộc, hay ngôn ngữ, tôn giáo nào v.v... đều nhận chân được trong mỗi người đều có cái tình người, tánh giác, lòng nhân đạo, tấm lòng thiện… không có một biên giới nào ngăn cách. Những đặc tính này cần được nhân lên vì sự sống còn của chính mình và những người chung quanh, trên cõi đời này theo tinh thần lý tương duyên của Hoa Nghiêm “cái này có thì cái kia có, cái này diệt thì cái kia diệt”. Phải chăng đó cũng là niềm mơ ước và cầu nguyện của mỗi người chúng ta trong mỗi ngày, và tình người có ý nghĩa đích thực.

Thành kính chia sẻ, cầu nguyện và kính mong tất cả mọi người đều cùng chung cầu nguyện cho những nỗi bất hạnh này sớm chấm dứt. Xin cho hạnh phúc luôn có mặt trong cuộc đời và trong tâm của mỗi người.