LỜI GIAO CẢM
Trên mặt biển khổ mênh mông của trần thế, thỉnh thoảng đó đây nhô lên những cành liên hoa rực rỡ, những cành hoa đượm đầy ý thanh cao và giải thoát, tô điểm cho biển đời cho bớt vẻ bi thương và cho nhân thế có chỗ tựa nương trong những phút lắng lòng.
Thì đây!
Ni trưởng Trí Liên một trong những cành liên hoa của giáo đoàn Ni giới Khất sĩ, môn đệ của đức Tổ sư Minh Đăng Quang - một vị Thầy hiền khả kính, sau khi đã tròn xong phận sự trong giai đoạn gọi là đời, đã dâng hiến quãng đời còn lại, 36 năm cho ánh đạo thiêng mầu nhiệm.
Vì hạnh nguyện độ sanh, Thầy đã không quản ngại nắng mưa sương gió, bước chân dạo khắp, đem hạnh hiền tế độ quần sanh.
Cây có cội, nước có nguồn; thì hạnh hiền của Thầy ban cho chúng sanh cũng bắt nguồn từ một vùng đất quê hương và ánh đuốc tuệ cũng được nối truyền từ ngọn đuốc Minh Quang rực rỡ.
Đây là những vần thơ mọn, lược lại quá trình từ khi Thầy hiện diện với cuộc đời, đến lúc trở về với hư vô vạn hữu. Giờ đây chúng ta hãy cùng nhau tìm lại suối nguồn.
LƯỢC SỬ NI TRƯỞNG THÍCH NỮ TRÍ LIÊN
Kính lạy Phật nguồn ân cao cả
Khai đạo mầu truyền bá nhân gian
Hữu duyên nương ánh Từ quang
Hương lòng thành kính cúng dường Thế Tôn.
***
Phật tịch diệt hai ngàn năm rưỡi
Tổ, Tổ truyền đến buổi hôm nay
Minh Đăng giáo chủ đức Ngài
Ra đời nối nguyện mở khai đạo tràng
Gióng chuông pháp rền vang cảnh tỉnh
Dong thuyền từ các tỉnh miền Nam
Khêu cao đuốc huệ hoa đàm
Nối truyền chánh pháp siêu phàm ngàn xưa
Nhưng ánh đạo mới vừa tỏ rạng
Đức Tổ sư lâm nạn bất ngờ
Bóng tăm biền biệt đến giờ
Tăng Ni đệ tử giờ giờ ngóng trông
Tiếp chí nguyện nối dòng Phật chủng
Thầy phát nguyền độ chúng thoát mê
Chúng con nương cội bồ-đề
Được Thầy chỉ dẫn lối về đường chơn
Chí Thầy vững keo sơn tạc dạ
Y pháp môn giáo hoá ban truyền
Các con nương Bát-nhã thuyền
Nhuần ân pháp nhủ Thầy hiền ban cho
Nay kính cẩn con trò đảnh lễ
Lịch sử Thầy con kể sơ qua
Lời quê mộc mạc thật thà
Chỉ mong huynh đệ xem qua lãm tường
Con nào dám chuyện phô trương
Văn hèn ý vụng chép trương sử mầu
***
Tỉnh Long An miền Nam nước Việt
Mỹ Lạc thôn ẩn hiện ven sông
Có nhà họ Nguyễn gia trung
Tu nhơn tích đức cũng dòng thư hương
Cụ ông Nguyễn Văn Tùng tên gọi
Cụ bà Trần Thị Lựu nhu hiền
Âu là nhiều kiếp nhân duyên
Trổ sanh con quý gái hiền nết na
Người chào đời tháng ba mùng sáu
Tây lịch đầu thế kỷ hai mươi
Tân Sửu niên tiết xuân tươi
Ngọc Mai vốn thiệt tên người nữ nhi
Thời gian qua xuân đi hạ đến
Tuổi nhỏ mà lòng mến đường ngay
Theo phụ thân giữ thập trai
Quy y giữ giới thảo ngay hiếu hiền
Được Hòa thượng trao truyền quy giới
Thầy Tâm Hoà thọ ký pháp danh
Diệu Ngộ pháp hiệu đành rành
Ngộ rồi diệu lý, lòng thành kỉnh tôn
Phận nhi nữ khuê môn bất xuất
Lo giồi trau tứ đức tam tùng
Bể trần sóng bủa muôn trùng
Nghiệp trần cam trả vướng vòng phu thê
Tuổi đôi chín yên bề gia thất
Khưu Văn Xuân vốn thật tên người
Đức hiền anh tuấn tốt tươi
Phụng loan hòa hiệp cùng người sánh duyên
Hai chín năm vợ hiền dâu thảo
Người chăm lo trọn đạo tam tùng
Nhơn duyên nhiều kíếp tao phùng
Ba trai, ba gái nối dòng Khưu gia
Trải bao độ ác tà thỏ lặn
Lòng người còn mang nặng hiếu ân
Song thân lần lượt ly trần
Đường trần từ đó có phần ngán ngao
Giờ rỗi rảnh tầm vào cửa Phật
Tìm học điều chân thật căn nguyên
Từ xưa bao kiếp nhân duyên
Đến năm bốn bảy chiếc thuyền du Tăng
Đức Tổ sư Minh Đăng hoằng hoá
Về tỉnh nhà thuyết pháp độ sanh
Tứ y chánh pháp giải rành
Lòng người hâm mộ pháp hành cao thâm
Về tư gia lòng hằng mến mộ
Khuyến chị em bằng hữu phát tâm
Lập nên một chốn am tranh
Hiệu đề Tân Bửu lòng thành kính dâng
Thỉnh Tổ sư tạm nương giáo hoá
Để thế trần có chỗ gieo nhân
Pháp mầu ngày một thấm nhuần
Lòng người chí quyết theo chân đức Thầy
Duyên đã đến chuyển xoay cũng lạ
Người bạn đời sẵn dạ bao dung
“Giã người ở lại gia trung
Chí tôi đã quyết bụi hồng lánh xa”.
“Con thơ dại nhờ cha bảo bọc
Giã từ con gắng học nên người”.
Cỏ cây cũng phải ngậm ngùi
Trước giờ ly biệt, nhưng người chẳng nao
Thuyền giáo hội vui chào đón rước
Khách trần ai nhẹ bước lên thuyền
Tổ sư ban hiệu Trí Liên
Trí không ô nhiễm, sen thiêng nhiệm mầu
Giới luật nghi buổi đầu được thọ
Hạnh bát y từ đó du hành
Khắp nơi gieo hạt giống lành
Hoa từ rộ nở thêm xinh cõi đời
Vui hạnh nguyện đầy vơi chẳng nản
Trải nắng mưa chẳng quản ngại gì
Bền lòng hai chữ từ bi
Xót thương sanh chúng nệ chi nhọc nhằn
Tuy du hoá lòng hằng ước nguyện
Chốn non cao tịnh luyện đạo mầu
Y như ước nguyện mong cầu
Tây Ninh thánh địa duyên sâu thuở nào
Non chớn chở vui chào đón rước
Gót lữ hành dừng bước nơi đây
Y vàng phất phới am mây
Thầy ban mảnh đất đắp xây đạo tràng
Trải mấy độ xuân tàn thu đến
Lòng sư ni vẫn mến non xanh
Nhưng kìa vạn loại chúng sanh
Còn đang đắm đuối nguyện lành chưa xong
Thầy trở gót về cùng sanh chúng
Quận Bến Tranh đã đúng cơ duyên
Dừng chân chốn ấy đầu tiên
Khêu cao đuốc huệ chơn truyền Minh Quang
Chốn phúc địa đạo tràng thành lập
Ngôi đầu tiên xây đắp móng nền
Tịnh xá Ngọc Hiệp dựng lên
Làm nơi an trụ hoá duyên độ đời
Thuyền Bát-nhã trùng khơi lướt sóng
Chốn mê tân lố bóng huỳnh y
Khêu đuốc huệ tỏ đường đi
Cho người lạc lối hồi qui trở về
Tâm phát nguyện bồ-đề kiên cố
Đâu ngại điều sướng khổ thế gian
Đường tu thử thách gian nan
Bền gan chịu đựng lòng vàng dễ nao
Buổi đầu tiên gian lao hành đạo
Ba thầy trò nương náo am tranh
Từ một cội nảy nhiều nhành
Xum xuê cành lá chúng sanh nương nhờ
Đoàn hậu tấn mong nhờ đức cả
Lòng từ bi Thầy há dễ quên
Đạo tràng tiếp tục dựng lên
Chư Ni nương bóng lập nên phân đoàn
Thân tứ đại suy tàn theo tuổi
Chí nguyện lành như buổi đầu tiên
Nơi nào đúng hạp cơ duyên
Thuyền Từ xông lướt chẳng phiền khó khăn
Tuổi càng lớn bệnh căn thôi thúc
Sức khoẻ Thầy càng lúc càng mòn
Nhưng Thầy cố gắng luôn luôn
Nêu gương tinh tấn cho hàng môn nhân
Lời chỉ dạy cân phân cặn kẽ:
“Giới luật là Thầy đó con ơi !
Muốn tu thì chớ buông lơi
Cột kềm thân khẩu chớ rời ý căn
Thân khẩu ý thường năng thu thúc
Chớ nhiễm ô ngũ dục thất tình
Thường năng thiền định tâm minh
Tâm minh huệ sáng quả linh hiện tiền”
Bao lời lẽ Thầy hiền nhắc nhở
Cho các con trí mở tâm khai
Thắng duyên công đức cao dày
Tấm gương sáng chói lưu lai thế trần.
KẾT LUẬN
Tám bốn năm một đời hiền
Thầy cho sanh chúng tình thiêng đạo từ
Ba sáu năm lẻ có dư
Hoá nguồn suối mát hạnh từ hoằng khai
Pháp thân bỗng hoá liên đài
Nhục thân bỗng hoá khói mây diệu huyền
Trở về bản thể chơn nguyên
Còn lưu dấu vết nơi miền trần ai
Sen vàng đoá đoá nở khai
Đạo tràng chốn chốn hiện bày độ sanh
Viên mãn !
Một cuộc đời siêu thoát.
Một ánh đạo nhiệm mầu.