TÌNH SƯ ĐỆ
Tu là cội phúc, Tình là dây oan |
Tình sư đệ, Thầy mến yêu tha thiết
Buộc lòng Thầy phải tạm viết vần thơ
Dìu dắt con sang qua đến bến bờ
Thoát khổ hải trầm luân đường sanh tử
Này con hỡi! Thầy thấy con tích trữ
Chừng tắt hơi, đem theo được món gì?
Cõi trần gian, những vật chất điều chi
Là giả tạm, chớ tưởng lầm chắc thật
Vì mê muội, chôn tánh linh lấp mất
Vì lợi danh, che khuất cả chơn tâm
Tưởng nói làm, toàn những việc sai lầm
Ôi! Tội lỗi chập chồng, con có biết?
Thương đời con, cả đêm ngày mài miệt
Chạy vòng ngoài theo vật chất phù hoa
Uổng đời con phải chìm đắm đọa sa
Đều cũng bởi ái tình kia vương vấn!
Vì tình ái mà đời con lận đận
Gỡ không ra mà bứt cũng chẳng lìa
Thắt cột rồi thì khó nỗi phân chia
Muôn đời kiếp mãi trong vòng lao lý
Tình, Ái, Dục: nó là ba con quỷ…
Nhận đắm chìm biết bao kẻ chơn tu
Bậc tài cao, đức trọng lắm công phu
Còn ghê sợ, thế sao con ỷ lại?
Lửa tình dục rất càng nguy, càng hại
Nó đứng đầu, số một đó con ơi!
Thầy khuyên con nên xa lánh cho rồi
Mới luyện đạo, mau đắc thành chánh quả!
Đường tu học con gắng bền chí cả
Dầu gian truân, dầu hầm hố gai chông
Con bền tâm, chí dốc quyết một lòng
Gìn huệ mạng, chớ mê trần luyến tục
Con cần lấy giới luật điều câu thúc
Tránh đàn bà, con gái tánh lả lơi
Tránh đàn ông, trai trẻ thích vui chơi
Sớm ngừa bịnh hơn là còn trị bịnh
Ái, Tình, Dục làm mất tâm chủ định
Vừa vọng tâm, con phải chặt bứt rời
Bằng chạy theo là khổ lụy suốt đời
Tiên, Thánh, Phật vẫn còn ghê sợ nó
Huống chi con, tánh trí tâm còn nhỏ
Sức tài đâu chống nổi giặc ma vương?
Ma dạo rong ngoài đầu ngõ, xóm đường
Chừng cọp bắt, thôi Thầy vô phương cứu!
Muốn đạo quả được chóng mau thành tựu
Con hằng gìn, đóng chặt cửa sáu căn
Trai gái xinh, lưỡng nhãn phải ngừa ngăn
Đừng ngó liếc dòm như người phàm tục
NHÃN: Mắt vừa thấy, con mau liền thâu rút
Đem vào tâm, quán niệm tưởng như vầy:
Dầu nữ nam, thân tứ đại tạm vay
Da bao bọc trong toàn đầy ô uế
Dùng bất tịnh, quán xét thân rất tệ
Vỏ bao ngoài, trong chứa những đồ dơ
Da, thịt, xương, gân, máu, mủ rất nhơ
Nào phổi, ruột, mật, gan, đàm, tiểu, dãi!
Toàn cơ thể món đồ dơ ráp lại
Lớp da ngoài xem trắng trẻo lịch xinh
Khi tắt hơi, ba bữa sẽ thúi ình!
Thây sình xộp, nào ruồi lằn bu rúc!
Trong lớp da, đầy tửa dòi nhoi nhúc
Ôi vàng vàng, đỏ đỏ lại xanh xanh
Chảy xì ra, mùi khó chịu hôi tanh!
Rồi tan rã, trả về cho tứ đại
Mắt nên ngó cõi đời là khổ hải
Bao chúng sanh đang chìm đắm chơi vơi
Cần hy sinh gương cao cả giúp đời
Chớ xem ngó, sắc trần là giả tạm
Ngó tâm trái, hằng giữ gìn kềm hãm
Ngó hành vi, cần sửa đổi chi chăng?
Ngó huyễn thân, càng nhơ trược chi bằng!
Ngó trực chỉ, hướng về nơi Phật pháp
NHĨ: Còn lưỡng nhĩ, nó thường hay phức tạp
Tiếng âm thinh của giọng hát phù trầm
Tiếng đờn kèn, tiếng ru ngủ vang âm
Con nên phải nhiếp kềm thân, tâm, ý
Tai là chủ, đừng nghe theo yêu quỷ
Tiếng tục thô, tiếng ô trược của ai
Hễ tai nghe, tâm thường động đó hoài
Người tu phải lắng lòng nghe Phật pháp
Nghe đạo lý, nghe những điều phù hạp
Nghe lời lành, lẽ phải để trau tâm
Nghe pháp mầu để tránh khỏi mê lầm
Nghe đạo đức hầu lo tu giải thoát
Những lời nói đắng cay và chua chát
Những lời ru quyến rũ bảo khuyên con
Thì con nên gìn giữ dạ sắt son
Thà chết sạch còn quý hơn sống trược
Đời vật chất của Ma vương trái ngược
Dùng đủ lời, đủ lẽ kéo lôi con
Con muốn tu cho Phật quả vuông tròn
Dùng gươm huệ lìa tiêu thinh sắc
Thì đạo quả, con mới mau chứng đắc
Về Niết-bàn an hưởng cảnh yên vui
Đời của con đâu còn bị lấp vùi
Sanh tử mãi, xuống lên đầy đau khổ
TỶ: Phần lưỡng tỷ, hương trần hay cám dỗ
Mùi thơm tho, êm dịu mết mê trần
Lòng dục sanh, tâm trí bị bao quanh
Hương bát ngát, thả hồn bay phưởng phất
Bị cạm bẫy của miếng mồi vật chất
Ngửi mùi trần rồi lại mến mùi trần
Cả đời con phải chịu khổ tấm thân
Nên con phải hướng về mùi đạo lý
Mùi giải thoát mới là mùi cao quý
Tiếng danh thơm, lưu sách sử muôn đời
Giới tinh nghiêm, người tán tụng khắp nơi
Định rốt ráo, chiên đàn thơm khó sánh
Huệ ngộ đạt, Niết-bàn thơm cứu cánh
Vậy người tu là thơm với đạo lành
Ngửi mùi trần, còn vướng phải trược thanh
Ngửi mùi đạo mới là phương rốt ráo
Ngửi tâm trí càng thấm nhuần lý đạo
Ngửi mùi thơm của chư Phật ba đời
Ngửi pháp lành quyết thực hiện không rời
Ngửi Thánh chúng để làm gương mô phạm
Con quyết tu, mũi cần nên kềm hãm
Ngửi bên trong hơn là ngửi bên ngoài
Ngửi mùi trần, con đừng để đắm say
Bờ giác ngạn sẵn chờ con bước đến
THIỆT: Phần thiệt lưỡi, các vị trần ưa mến
Đồ ngọt ngon, béo bổ, đắng, chua, cay
Nếm đôi lần là tập nhiễm đắm say
Muôn đời kiếp mãi trầm luân biển khổ
Người đạo đức ở không cần yên chỗ
Ăn chẳng màng mỹ vị với cao lương
Mặc vải bô chằm khiếu cũng bình thường
Khi bịnh hoạn dùng thuốc men thảo mộc
Những chân lý, con cần nên tìm học
Việc của người đừng đâm thọc đôi bên
Ráng cẩn ngôn, cẩn hạnh cho thường bền
Thốt ra tiếng không làm sao lấy lại!
Một tiếng chánh, muôn đời lưu tồn mãi
Một tiếng nhơ, bia sử vẫn ghi hoài
Lưỡi dẻo mềm, nói sao phải êm tai
Đừng thô lỗ, cộc cằn hay rủa chửi
Đời tội ác đều cũng do cái lưỡi
Thích ăn ngon, béo bổ mãi càng nhiều
Thốt ra lời dường ngọn lửa đốt thiêu
Bao kẻ khác phải nhào lăn ngã gục
Nay Thầy khuyên các con nên câu thúc
Cả thân, tâm, trí, tánh được trọn lành
Nếm vị mùi đạo lý mới cao thanh
Đường giải thoát mới hầu mong bước tới
THÂN: Còn thân xúc, cố kềm thâu, con hỡi!
Nó ưa ham vật dục, mát, ấm êm…
Trắng, mập, tròn, thân huyễn, vóc lớn thêm
Gây tội lỗi chập chồng, con có biết…?
Thân vui sướng là xác thân ác nghiệt
Thân vui say càng tạo tội tày trời
Thân phong lưu càng khổ sở tơi bời
Thân giả tạm, con đừng nên mến quá
Mượn xác thân để trau dồi đạo quả
Quả viên thành, thân chẳng có ra chi
Xác thân là do tứ đại hợp ly
Hay ngũ uẩn, tùy nhơn duyên cấu tạo
Thân gốc khổ, chính thân là quả báo
Bởi có thân mới nhiều nỗi gian truân
Bởi có thân mới buồn, giận, vui, mừng
Hay cười khóc đều do thân xúc đối
Xét huyễn thân toàn vi trùng kết khối
Thật là nhơ, nhơ chi chẳng sánh bằng
Lớp da ngoài bao phủ thấy đẹp chăng?
Trong chất chứa, ẩn tàng đầy ô uế
Chỉ Pháp thân mới là thân đáng kể
Hay Kim thân mới bất hoại trường tồn
Và Hóa thân là thân của Thế Tôn
Tam thân báu, con cần nên điêu luyện
Ý: Về ý thức, Thầy dùng lời nhủ khuyến
Con bền lòng, chớ loạn tưởng vọng tâm
Luyến trần ai làm phải chịu thăng trầm
Sanh tử mãi, biết đời nào ra khỏi?
Ý móng dục, ý thường hay tìm tỏi
Ý phan duyên, ý chạy nhảy leo trèo
Con quyết tu, chớ dong ruổi chạy theo
Dùng huệ trí đoạn lìa tâm phóng khứ
Lời Phật dạy: Chúng sanh thường sanh tử
Tại vì sao? Tại ý dục tánh phàm!
Tại vì sao? Tại tâm nhiễm mến tham!
Theo danh lợi, sắc tài cùng xúc pháp
Bởi cố chấp nên ý không phù hạp
Mới tạo gây oán hận với thù hiềm
Con quyết tu phải thúc liễm cột kềm
Cả ý mã tâm viên cho chắc chắn
Ý ba nghiệp từ xưa đà tạo sắn
Nào tham lam, sân giận với si mê
Nên tử sanh, oan nghiệp lắm nặng nề
Nay tỉnh giác, sớm trở về chơn lý
Thầy thương xót nên Thầy khuyên nhắc kỹ
Thành Phật Tiên, Hiền Thánh cũng do tâm
Tâm ý không sai biệt với mê lầm
Chí chơn vọng, giác mê là ma Phật
Này con hỡi, cạm bẫy, mồi vật chất
Và lợi danh, tài sắc kéo lôi con
Thầy thấy con với tâm trí còn non
E khó tránh sức thôi miên ma dục
Đêm thanh vắng, Thầy mượn cây ngòi bút
Mảnh giấy này để tạm dệt vần thi
Hầu khuyên con ráng tu sớm kịp kỳ
Kẻo trễ muộn chuyến đò qua bỉ ngạn
Con hữu phúc được nghe qua Thầy giảng
Lời kim ngôn ngọc ngữ dạy răn con
Con con con, hãy gìn dạ sắt son
Để khỏi phụ công ơn Thầy chỉ giáo.
***
Thương con, Thầy dạy đôi lời
Con nên tỉnh ngộ kịp thời lo tu…
Cảnh đời đen tối mịt mù
Chúng sanh vướng phải ngục tù thế gian
Mải mê trong giấc mộng tràng
Tưởng đâu là cõi Tây phang chốn này
Nghiệp trần cứ mãi tạo gây
Hết sanh rồi tử biết ngày nào ra
Lòng từ đau đớn xót xa
Mượn dùng bút mực dệt ra thơ này
Khuyên con tu sớm chớ chầy
Đời gần mạt kiếp hội này con ơi!
Bao nhiêu quả nghiệp cộng nhồi
Không tu chắc chắn làm mồi quỷ ma
Tu nhờ phước đức chóng qua
Ăn chay giữ giới, yêu tà nể kiêng…
Nhờ ân Phật, Thánh, Thần, Tiên
Từ bi gia hộ người hiền vẹn an…
Thầy phân chỉ dạy rõ ràng
Con nên ghi tạc lời vàng Thầy khuyên.