CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !

Lời thầy dạy

 (trích Tứ kệ tỉnh tâm)

Này đồ đệ lắng nghe Thầy chỉ dạy

Việc tu hành cố gắng hỡi này con

Con muốn tu cho đạo quả vuông tròn

Hãy vâng giữ, y lời Thầy dạy bảo.

 

Này con hỡi, cuộc đời đầy huyên náo

Khổ dương trần không thể kể cho cùng

Phật dạy rằng: suối giọt lệ dồn chung

Từ vô thỉ đến nay hơn nước biển.

 

Lòng bác ái nên Thầy đây nhủ khuyến

Khêu đèn từ, đuốc huệ dắt dìu con

Này con ôi ! Vạn vật chẳng thường còn

Mê chi mãi, chôn cuộc đời tươi thắm.

 

Con chẳng rõ nên con còn say đắm

Tưởng đâu rằng tuổi thọ mãi tồn sinh

Tưởng đâu rằng hạnh phúc mãi cho mình

Không, không phải, này con ôi nên rõ.

 

Ngôi Thái Tử, Sĩ Đạt Ta còn bỏ

Vào rừng non, tuyết lạnh để tu hành

Thấy cuộc đời toàn sanh tử bao quanh

Đau khổ mãi có chi đâu hạnh phúc ?!

 

Con chẳng rõ nên con còn chen chúc

Giành ngôi cao, lộc cả với giàu sang

Nghiệp con vay, con tạo đã muôn ngàn

Thầy thương xót nên Thầy tìm phương cứu.

 

Như con tỉnh, con mau mau tự hối

Thầy dắt đường, dẫn lối để con theo

Biết tu rồi, chẳng luận đến giàu nghèo

Hay già trẻ, nữ nam chi tất cả.

 

Này con hỡi ! cõi đời là tạm giả

Chẳng khác gì như tuyết gá cành cây

Chẳng khác gì như điển chớp mây bay

Hay tựa thể ngọn đèn treo trước gió.

 

Này con hỡi, lợi danh tài đâu có

Tần Thủy Hoàng hay Kiệt, Trụ còn chi ?

Sở Bá Vương và Tào Tháo ra gì ?

Nay chết mất, nhơ còn nêu thanh sử.

 

Lòng tham ác, chứa đầy kho tích trữ

Hỏi sống còn hưởng thụ mãi hoài chăng ?

Kìa Thạch Sùng, Vương Khải mấy ai bằng

Giàu tột bực thời xưa mà cũng chết !

 

Này con hỡi, con chớ nên mê mết

Chim tham ăn, sa vòng lưới tan hình

Cá tham mồi, vướng câu phải bỏ mình

Người tham lợi, sắc tài danh phải chết !

 

Con nên phủi bợn trần tâm cho hết

Huơ gươm lên chém lũ giặc trong lòng

Có đại hùng mới chiếm được kỳ công

Dầu gian khổ con gắng bền tâm nhé !

 

Thầy thương xót, nên Thầy trao gánh nhẹ

Con bền lòng, ráng sức gánh con ôi !

Bước đường tu là nghiệp quả phải nhồi

Thầy nếm đủ mùi đời chua, đắng, chát.

 

Có lắm lúc, chính Thầy đây muốn thác

Thấy đời sao, bạc bẽo lại hơn vôi

Thầy đem ân, đáp nghĩa để đền bồi

Gặp người lại, trả hờn và đáp oán.

 

Thầy cương quyết, không bao giờ chán nản

Ngày hôm nay mới dìu dắt các con

Này con ôi ! Đạo quả muốn vuông tròn

Gương Thầy đó, con noi theo nghe nhé.

 

Thầy nhắc lại lúc Thầy còn tuổi trẻ

Ham vui chơi, bỏ học trốn nhà trường

Hiền mẫu Thầy rầy dạy bởi xót thương

Thầy buồn lắm bởi giáo đa thành oán.

 

Nhưng sau đó, Thầy cố công học ráng

Được thành tài hiền mẫu có nhờ chăng

Vậy hôm nay đồ đệ cố siêng năng

Đừng trách móc, đừng buồn Thầy chi nhé !

 

Nay ngộ đạo, Thầy nhớ khi tuổi trẻ

Thầy ăn năn, Thầy hối hận vô cùng

Làm phiền lòng, Từ Mẫu khổ lao lung

Nay chữ giỏi, văn hay nhờ ai đó.

 

Nay đồ đệ, trách phiền Thầy sao khó

Khó mới nên, mới cố gắng con ôi !

Nếu dể duôi thì con cứ bỏ trôi

Ngày tháng lụn, năm tàn đà mau chóng !

 

Con tuổi trẻ, con không tu nhanh chóng

Con tuổi già, con không kíp tu sao?

Quỷ vô thường đâu có định hạng nào

Khi đến số nó liền sang tiếp dắt!

 

Thầy quả quyết, nên Thầy đây định chắc

Phước duyên con đã gieo tạo nhiều đời

Nên hôm nay Thầy chỉ dạy lắm lời

Con nên nhớ và luôn luôn ghi nhớ.

 

Nay Thầy chỉ một đôi lời bằng cớ

Đạo muốn thành con gắng luyện tánh tình

Diệt trừ tiêu những tội lỗi phát sinh

Cho thuần túy, thuần chơn hay thuần mỹ.

 

Này con hỡi! Thầy khuyên con nhớ kỹ

GIỚI làm đầu, con chớ bỏ đi nha

Phật, Thánh, Tiên nói Giới tợ thuyền bè

Con hơ hỏng, nhận chìm con vực thẳm.

 

ĐỊNH cần thiết, con phải nên suy gẫm

Phật ba đời thành tựu cũng nhờ đây

Định không chuyên, đạo quả khó tròn đầy

Nên con phải bền tâm mà cố gắng.

 

Còn HUỆ tánh, HUỆ tâm toàn đắc thắng

Mọi sự đều trở ngại của đời con

Này con ôi! Đạo quả muốn vuông tròn

Giới Định Huệ thiếu một phần chẳng được.

 

Chữ trai khiết ấy là phương diệu dược

Tập ăn lần chí những đến trường trai

Chữ trai đây là tinh khiết trong ngoài

Thân diệt dục thì tâm minh huệ sáng.

 

Điều này nữa con cũng nên phải ráng

Chữ nhẫn hòa, cố gìn giữ trong lòng

Nhẫn là điều dầu có họ nói không

Không nói có, mặc tình ai thêu dệt.

 

Con quyết tu, thì chi chi nhịn hết

Nhịn nhịn hoài, nhịn nhịn mãi con ôi !

Chẳng phải là nhịn có ba lần thôi

Mà nhịn mãi đến khi thành chánh giác.

 

Con nhịn được dầu thân con có thác

Thác thân con mà tâm được nhẹ nhàng

Cõi Tây phương con chắc chắn bước sang

Bằng con đọa Thầy nguyện ra chịu thế.

 

Thân con nhẫn, thì việc chi mặc kệ

Không sát sanh, trộm cắp với tà dâm

Dầu ai kia, có đánh đập chém đâm

Tìm cách tránh chớ đừng nên đáp lại.

 

Khẩu nhẫn nhịn là miệng không tranh cãi.

Lời khoe khoang, đâm thọc hoặc dối lừa

Chửi mắng người, bốn nghiệp miệng chẳng chừa

Gây quả báo, đời sau câm con nhé.

 

Ý nhẫn nại là không hay bắt bẻ

Chẳng tham lam, sân hận với si mê

Khẩu, ý, thân, con giữ được trọn bề

Ngôi chánh giác con cận kề bên gối.

 

Chữ hòa giải là pháp môn tuyệt đối

Con nên cần gìn giữ được chu toàn

Thân con hòa là con được bình an

Hòa anh chị là trọn tình cốt nhục.

 

Gia hòa hiệp là gia thường thủ túc

Quốc hòa đồng là quốc thạnh dân an

Thế giới hòa là thế giới thanh nhàn,

Từ cá thể đến đồng bào xã hội.

 

Chữ hòa hiệp con đừng nên biến đổi

Ngũ tạng hòa thì thân được vẹn an

Âm dương hòa linh dược đắc kim toàn

Diên hồng kết mới kết thành XÁ LỢI.

 

Thủy hòa hiệp Niết-bàn kia mới tới

Vậy hòa đây là Đạo đó con ôi !

Con không hòa thì đạo quả sao tròn

Nên con phải hòa tâm và hiệp trí.

 

Thầy giảng dạy những đôi lời thâm thúy

Đạo đắc thành cũng ở tại nơi con

Này con ôi ! Đạo quả muốn vuông tròn

Con nên giữ nhẫn hòa làm cội gốc.

 

Thầy nhắc đến, lệ trào dâng Thầy khóc

Đời không hòa, nên cốt nhục tương tàn…

Đời không hòa, nên nhà cửa tiêu tan…

Đời không hiệp, nên đồng bào tương sát.

 

Đời không hiệp, đời mới gây tội ác

Đời chia phân, đời mới có đấu tranh

Đời chia ly, mới chen lấn giựt giành

Thầy thương quá, nhưng Thầy vô phương cứu.

 

Con hữu phước, đa duyên quây quần tựu

Tựa gối Thầy được chỉ dạy khuyên răn

Con cố sao giữ tâm được thăng bằng

Thương vạn vật, chúng sanh trong hoàn vũ.

 

Lòng bác ái con dưỡng nuôi đầy đủ

Đức từ bi con phải tập cho thuần

Tánh đại đồng con điêu luyện cho nhuần

Trí huệ sáng con phải khêu cho sáng.

 

Này con hỡi ! cuộc đời con có ngán

Ngán, sao con chẳng chịu bước chân đi ?

Ngán, sao con mê mết mãi làm gì ?

Nước tới ngực, con nhảy sao cho khỏi !

 

Danh với lợi là xích xiềng cột trói

Bao anh hùng đắm lụy bởi tài hoa

Chữ ái tình tiêu tan hết cửa nhà

Sắc xinh đẹp làm hư thân hoại thể.

 

Gương thuở trước, ôi lắm điều tác tệ

Trụ say mê Đắc Kỷ phải thiêu mình

Lữ Bố vì háo sắc nỡ đoạn tình

Rút gươm lụi ngang hông cha uổng tử.

 

Ôi ! gương trước thiếu chi người hung dữ

Và đương nay thiếu chi kẻ bạo tàn

Ở trên đời lắm kẻ quá nghinh ngang

Vì cũng bởi tham tài, danh, lợi, sắc.

 

Tình phụ tử họ nỡ đành đoạn cắt

Nghĩa đệ huynh họ chẳng kể là gì

Một màu da họ có tưởng là chi

Một nòi giống họ nào đâu nghĩ tới.

 

Ôi ! Nhắc đến, lòng Thầy đau lắm hỡi !

Màn vô minh, che lấp cả thân người

Đời văn minh giữa thế kỷ hai mươi

Văng xương máu, văng tan tành túi bụi.

 

Đã như vậy mà người sao lầm lũi

Tự đem mình nạp mạng gấu, hùm, lang

Có phải chăng bởi nghiệp lực bạo tàn

Vay nhiều kiếp nên bây giờ phải trả?

 

Con hữu hạnh nên gặp ngay đường cả

Gặp bạn hiền, Thầy sáng dắt dìu con

Con gắng tu cho đạo quả vuông tròn

Hầu đáp nghĩa công sanh thành cha mẹ.

 

Ơn dạy của Thầy khuyên cặn kẽ

Ân đàn na, ân tín chủ nhiều công

Ân bao la, khắp thế giới đại đồng

Ân vạn loại và chúng sanh muôn một.

 

Giờ đại định, Thầy quán soi thấu tột

Lòng các con, ai có chí hay không ?

Ráng tu con, kẻo trễ muộn Thầy trông

Đêm tới sáng, Thầy ngồi chờ con mãi…

 

“Lời vàng tiếng ngọc gởi về con

Đạo đức bền tâm giữ vẹn tròn

Dầu cách xa Thầy muôn vạn dặm

Gìn lòng son sắt sánh bằng non”.

Viết tại Tịnh xá Ngọc Đồng (Hòa Đồng)
ngày 23-3 năm Nhâm Dần (1962).

   

    Chia sẻ với thân hữu:
    In bài viết: