Văn với đạo

 

Văn có đạo cội bền cây tốt,

Đạo nương văn ý tột lý mầu.

Lá cành sầm uất bền lâu,

Văn chương đạo đức cùng nhau độ đời.

Học thông thái văn tài giáo lý,

Tu miệt mài xả kỷ lợi tha.

Pháp mầu truyền lại ban ra,

Thậm thâm vi diệu sâu xa nhiệm mầu.

Pháp thâm diệu văn từ thâm diệu,

Văn phi thường pháp hiểu phi thường.

Văn truyền Pháp hiển hoằng dương,

Văn phò lấy đạo một đường dung thông.

Đạo phải tự tấm lòng chơn vọng,

Đạo há đâu khinh trọng ngoài môi.

Bao la thăm thẳm đất trời,

Li ti hạt bụi không ngoài pháp duyên.

Người một đấng khuôn thiêng giác ngộ,

Trí vô song tỏ rõ cội nguồn.

Suy ra làm đạo nghiệm thường,

Chứa vô lấy đức tình thương rạng ngời.

Văn tự đó ra lời sáng vẻ,

Hành từ đây gương để soi chung.

Ôn hoà thanh tịnh khoan dung,

Phong quang phẩm chất thảy đồng tư văn.

Đạo hiển đạt hoá dân lập giáo,

Văn lưu truyền phương cảo danh ngôn.

Cảm thông thấm thía tâm hồn,

Điểm trang cây cỏ nước non thanh bình.

Kẻ không đạo ham danh háo vọng,

Văn tập nghề bụng trống lòng kiêu.

Huơi tay, xoay bút, múa rìu,

Ngửa nghiêng đạo đức, ngã xiêu luân thường.

Dao hai mép hai đường sử dụng,

Lợi vô biên hại cũng vô cùng.

Gươm lầm một mạng là xong,

Văn lầm thế hệ nằm trong hiểm nghèo.

Đạo đức lớn cao siêu phẩm cách,

Tư tưởng hay văn mạch dồi dào.

Nghĩa sâu diễn rõ ý cao,

Văn hằng lập nghiệp đạo mầu tạo duyên.