CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !

Thương nhớ mẹ

Mẹ hỡi, mẹ ơi ! Hỡi Mẹ hiền ?

Chẳng hay hồn Mẹ có linh thiêng

Về đây chứng chiếu lòng con thảo

Đang đốt nén hương vái khẩn, nguyện.

Giờ đây thuyết pháp khắp quê người

Biết Mẹ chốn nào lệ đổ rơi !

Tạo hóa hỡi ơi ! sao thế thái ?

Nỡ đành cướp mẹ mất đi rồi !

Nay con nhắc lại trang lưu sử

Con được thương yêu của Mẹ hiền

Dạy dỗ chăm nom bao khó nhọc

Cho con ăn học trở nên người.

Lắm lúc về nhà con để vở

Mẹ ôm con trẻ mẹ liền hôn

Kìa khoai kìa bánh chừa con đó

Con hãy ăn đi đặng đỡ lòng

Rồi những đêm đông trăng sáng tỏ

Mẹ ngồi kể lại chuyện đời xưa

Con nằm bên mẹ lòng tha thiết

Thỉnh thoảng đêm tàn tiếng võng đưa.

Lắm lúc vầng trăng ven khóm liễu

Từng cơn cánh nhạn điểm lưa thưa

Mẹ nhìn con trẻ hôn lên trán

Hòa với đêm đông xạt lá dừa…

Bên tai lanh lảnh tiếng hò quê

Cùng với dòng sông chảy nặng nề

Mẹ bảo con khờ nên ngủ chứ

Khuya rồi, con thức mãi làm chi ?

Con dạ, con vâng, con sắp ngủ

Mẹ còn dọn dẹp cửa nhà sau

Xong rồi mẹ lại thăm con trẻ

Sợ muỗi vô tình đốt lấy thân

Giấc ngủ con yên mẹ chẳng yên

Vì thương con trẻ tuổi hoa niên

Thì ra mẹ khổ con vui sướng

Nhưng mẹ vẫn cam chẳng não phiền

Sáng sớm mẹ đà kêu trẻ dậy

Nhủ rằng ráng học chớ ham chơi

Hầu mai danh toại lo tìm sống

Và có được chi với tiếng đời.

Đến sáng thì con lại học đường

Mẹ già chạy tảo khắp muôn phương

Kiếm tìm tiền bạc mưu nuôi sống

Chẳng nệ trần gian cảnh gió sương

Nhìn mẹ áo quần sơ sịa quá

Còn con lại được lắm xuê xang

Cảm tình con hỏi vì sao mẹ ?

Mẹ đáp thương con mẹ chẳng màng !

Con út mẹ yêu nhiều hơn cả

Món ngon vật lạ để dành con

Muốn chi được nấy vừa theo ý

Từ thuở bé măng đến trưởng thành.

Diễm phúc của con nhiều hơn hết

Ân dài nghĩa nặng trả rồi đâu

Thương con mẹ lắm bao mài miệt

Chẳng kể tuổi già sống chết chi.

Nhớ lại ngày xưa chiều nắng nhạt

Con đau mẹ lại đứng gần bên

Mẹ van mẹ vái cầu con mạnh

Mẹ khấn mẹ nguyền được hết ngay.

Lúc ấy con đau nhiều quá sức

Chiêm bao thấy Phật hiện gần bên

Giơ tay Phật nói này con hỡi :

Sao chẳng xuất gia kẻo trễ kỳ.

Thuở nhỏ mới nên vừa tám tuổi

Thì con phát nguyện lớn đi tu

Nay con tuổi đã vừa nên lớn

Con hãy mau chơn đạo đắc thành

Khi ấy giựt mình con tỉnh giấc

Con kêu mẹ hỡi mẹ gân fcon

Chiêm bao con thấy điềm linh hiển

Phật bảo con tu kẻo trễ kỳ.

Bổn nguyện của con từ bé nhỏ

Xuất gia đầu Phật chẳng màng chi

Con xin lạy mẹ an lòng dạ

Hãy để con tu mới thỏa nguyền.

Mẹ mới rờ đầu con nóng quá

Nó mê nó sảng nói sàm đây

Dầu thoa, thuốc xức cho mau mát

Thứ uống thứ ăn tấp nập liền…

Thức suốt đêm trường không an giấc

Con rên một tiếng mẹ kề con

Sao con ? Sao hỡi ? Sao con hỡi ?

Thân thể của con lại thế nào ?

Ráng ngủ đi con, con ráng ngủ

Thương con lo lắng biết dường bao

Hôm nay nhớ lại, càng thương nhớ

Nhớ lúc từ thân tuổi đã già.

Muốn được làm con tròn hiếu hạnh

Ráng tu tầm đạo độ quần sanh

Hồi chuông tỉnh giác người mê mộng

Nương ánh từ quang bóng Phật-đà

Để đáp ân Cha, nuôi dưỡng dục

Hầu đền nghĩa Mẹ, đẻ sanh ra

Hôm nay bổn nguyện chưa tròn vẹn

Gặp phải song thân bóng xế tà.

Đau bấy tâm cang lòng chua xót

Thương tình mẫu tử lệ đầm sa !

Vân du khắp chốn lo hoằng hóa

Quên tuổi từ thân đã đến già.

Bỗng một ngày kia điềm bất hạnh

Mẹ lâm bệnh nặng khắp châu thân

Kêu con mẹ lắm lời tha thiết

Mẹ chắc xa con tách cõi trần !

Con quá đau lòng, rươm rướm lệ !

Mẹ ôi ! chớ vội bỏ đành con ?

Nỡ nào mẹ lại chia đôi ngã ?

Mẹ vắng con đây mãi đợi chờ.

Nhưng thảm thương thay cảnh đoạn trường

Hóa công chẳng đoái nỗi đau thương !

Cuối cùng mẹ trút vài hơi thở

Hồn đến Tây phương xác tại giường.

Rồi chiếc quan tài đem đến liệm

Mẹ nằm yên lặng thảm bi thay !

Ngậm ngùi thương mẹ lòng rười rượi

Con ở trần gian, mẹ chốn nào ?

Con cố chùi châu nhưng vẫn chảy

Đáy lòng quằn quặn cảnh mồ côi

Từ nay dương thế phân đôi nẻo

Nhớ mẹ thương ôi ! Mẹ chết rồi !

Cây muốn đứng yên song bởi gió

Con thương nhớ mẹ, mẹ không còn

Giờ đây nhắc đến công ơn mẹ

Mẹ hỡi thấu giùm dạ của con.

Con đứng bên mồ con khấn vái

Mẹ ơi ! đáy ngọc với đáy lòng

Thâm tình sâu nặng lòng tha thiết

Ân nghĩa sanh thành tợ núi non.

Rồi những đêm về con an giấc

Mẹ hiền, hiện lại đứng gần bên

Con vồ bắt mẹ lòng con quýnh

Mẹ luống giang sơn mất dạng hình.

Lúc ấy giựt mình con thức dậy

Kiếm tìm chẳng thấy mẹ nơi đâu

Kìa bàn thờ mẹ đèn leo lét

Và khói trầm hương tắt đã lâu.

Cách mấy ngày sau vì Phật sự

Rồi con vội vã bước lên đường

Ra đi bỏ lại tình thân tộc

Cùng mộ hiền nhân chốn cố hương.

Vì phận con làm Khất sĩ môn

Ngày đêm khất thực chốn cô thôn

Khi nào tưởng mẹ lòng rười rượi

Suối lệ trên nguồn cứ chay tuôn !

Con nghĩ mồ thân nơi cố quận

Chẳng hay ai có viếng cùng không

Hay là nấm mộ rêu xanh ngắt

Hay vắng trầm hương cảnh lạnh lùng !

Con muốn trở về thăm viếng mộ

Nhưng kìa muôn loại vẫn đau thương

Đêm ngày trông đợi người tăng lữ

Rưới nước cam lồ dứt khổ đau.

Như thế con đành dâng sứ mạng

Gát tình riêng để sống tình chung

Vậy con cần phải thương bao quát

Chắc có mẹ trong cảnh hữu thường.

Vẫn biết truy thân thương cảm thế

Song le cần phải nhớ từ thân

Vội vàng con viết trang lưu bút

Ghi lại đời con mất mẹ hiền !!!

Vậy mẹ thương con người mất mẹ

Còn con thương mẹ, mẹ xa con

Con nguyền trọn kiếp tu đền đáp

Nghĩa nặng ân sâu chẳng bến bờ.

Chúc mẹ nhẹ nhàng siêu thượng giới

Niết-bàn cực lạc sẽ kề bên

Hưởng an cõi thọ niên trường cửu

Đạo hiếu vẹn toàn thỏa nguyện con.

Ôi ! bao dòng chữ bao thương nhớ

Mượn gió đưa sang gởi mẹ hiền

Xin mẹ chứng tri lòng chí hiếu

Non mòn biển cạn dám nào quên.

Ân Cha nghĩa Mẹ sánh bằng non

Đạo hiếu cần nên giữ vẹn tròn

Mười tháng cưu mang sanh đẻ trẻ

Ba năm bồng ẵm dưỡng nuôi con

Ăn cay uống đắng gian lao khổ

Vóc thể mẹ cha cũng thỏn mòn

Tu cứu Cửu huyền cùng Thất tổ

Thâm ân báo bổ được vuông tròn.

Công ơn cha mẹ sánh trời cao

Hiếu tử đáp đền trả sớm mau

Mang nặng đẻ đau nhiều khó nhọc

Tanh hôi dơ thúi chẳng hề nao

Hy sinh suốt kiếp vì con trẻ

Gian khổ trọn đời chớ quản nao

Bổn phận làm con cần báo đáp

Là trang chí hiếu đấng anh hào.

Gian khổ mẹ cha thật quá chừng !

Nhắc ra nước mắt chảy rưng rưng !

Gìn lòng trọn kiếp tu đền đáp

Giữ đạo suốt đời dạ mới ưng

Dốc báo tứ ân đền nghĩa trọng

Hiếu trung tròn vẹn mới vui mừng.

Để gương tươi sáng đời noi dấu

Đạo pháp lưu truyền mãi thạnh hưng.

Cầu xin Tam bảo nhỏ hồng ân

Vong mẫu từ nay thoát nghiệp trần

Cực lạc Niết-bàn sinh bất diệt

Thung dung tự tại vẹn muôn phần.

Ngày 15-12-1965

    Chia sẻ với thân hữu:
    In bài viết: