CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !

Chơn lý Đi học

                                             

Chơn lý   ĐI HỌC      

Tác giả: Đức Tổ Sư Minh Đăng Quang

NT. TUYẾT LIÊN chuyển thơ 

---o0o---

Xưa có gia đình đông con

Hai ba chục đứa đủ tròn đông vui

Ông bà cha mẹ tính rồi

Phải cho đi học nhờ nơi bạn thầy.

Ở nhà ỷ lại không hay

Liền đem chúng nó gởi ngay vào trường.

Gần ông bà, dể xem thường

Ỷ lại cha mẹ quen đường ăn chơi.

Thầy khác bạn lạ nghiêm lời

Sẽ lo tu học để rồi được nên.

Muốn cho chúng nó tu bền

Ông bà cha mẹ chẳng thèm quan tâm.

Không cho vật chất đồ ăn

Thuốc men, cơm gạo, áo chăn chi là

Không cho chúng biết cửa nhà

Xứ sở cha mẹ ông bà ở đâu

Chúng nó sống trong trường lâu

Xung quanh thầy bạn vui câu học hành.

Không còn biết chi lợi danh

Thỉnh thoảng cha mẹ âm thầm đến thăm.

Chẳng cho thấy mặt nghe danh

Không cho biết gặp hỏi thăm gia đình

Tự lập vất vả mưu sinh

Không ai trợ giúp cho mình được đâu

Khi đói hái trái luộc rau

Khi nóng lạnh lá vấn vào che sương

Ở thì hang động rừng vườn

Ốm đau cỏ lá thuốc men tạm dùng.

Thầy chúng nó thường dạy rằng:

“Người nhờ cái biết học hành mà nên

Các ngươi có sẵn cái linh

Tập giữ yên lặng cho mình linh thiêng

Các ngươi có sự sống hiền

Tứ đại duyên hợp tự nhiên thân này

Đối với sự sống trên đời

Nắng mưa phải có, dạn dày gió sương.

Thái quá bất cập chớ gần

Trung dung mới chắc được phần sống dai

Sống dai tu học lâu ngày

Ắt là đắc đạo không sai chút nào

Muốn học tâm chớ vọng xao

Tâm không, mới chứa đựng vào pháp hay,

Tâm không, tầm tỏi nhiều ngày

Tâm không, tỉnh táo sáng hay vô cùng.

Học cho mình, dạy người thông

Lâu ngày kết quả tâm không tịnh nhàn

Muốn được tâm không thì đừng

Đắm say cái có, giận mừng ghét thương

Đừng để ngoại cảnh nhiểu nhương

Vọng động xao xuyến tâm vương não phiền

Phải lấy yên lặng làm phương

Lo một việc học một đường thảnh thơi

Ngăn ngừa các việc vui chơi

Tham muốn, lợi hại, khổ vui, giận hờn

Còn mất, đến đi ghét thương

Ta người, chết sống xem dường như không.

Phải nuôi chí hướng một lòng

Giữ bổn nguyện sống biết linh bao đời

Không xao lãng ắt hơn người

Đừng lo nhớ bậy chắc rồi sẽ nên.

Muốn học phải chịu nghèo hèn

Mới được thong thả rảnh rang hơn người

Thấp mình mới được sống vui

Nhờ thấp thỏi mới nên người chân tu

Phải không danh lợi tình yêu

Được tự chủ mới bay cao nhẹ nhàng.

Quyến thuộc tình thương buộc ràng

Dầu với cha mẹ cũng nên xa lìa

Phải nhớ mình là học trò

Bổn phận là phải học cho nên người

Đó là con đường của tôi

Ông bà cha mẹ muốn tôi thế nầy.

Thầy tôi bạn tôi hàng ngày

Cũng thường nhắc nhở chỉ bày dạy răn

Chính tôi cũng có đức tin

Tôi sẽ làm được thành công như thầy

Bổn nguyện, ý chí đủ đầy

Theo gương lành sáng lời thầy dạy khuyên

Tôi chưa biết bậc cao hơn

Chỉ nhìn mục đích người trên đức thầy

Tôi phải tự xét hằng ngày

Bỏ ra cái xấu, học đòi cái hay.

Giữ tâm yên ổn hàng ngày

Tôi không giết mạng trả vay thú người

Gây tạo nhân quả lôi thôi

Phí thì giờ còn bị người hại thân.

Tôi không trộm cắp giựt giành

Tránh khỏi đôi chối đấu tranh phiền hà

Tôi không dâm dục gian tà

Mệt tâm khổ trí rầy rà xác thân

Tôi không nói dối khoe khoang

Đâm thọc xảo trá lại càng không nên.

Tôi không uống rượu say sưa

Si mê, sân giận, tham ưa nối dài

Đừng tham ngồi ghế cao dài

Chỗ nằm rộng lớn như người vua quan

Không nghe múa hát đờn kèn

Đông vui yến tiệc quan quyền gia môn

Không thích trang điểm phấn son                                 

Áo quần tươi tốt giàu sang lụa là

Không ăn máu thịt xương da

No dư béo bổ, để mà khổ nhau

Không tích trử tiền của nhiều

Không ham của báu lắm điều bất an

Phải ở chỗ vắng cảnh nhàn

Mới gìn giữ được tâm càng tịnh thanh.

Trau dồi trí đức cho minh

Tâm viên uốn nắn cho mình nên khuôn

Đừng ham cái lợi cỏn con

Dằn lòng, hướng nẻo tinh thần tối cao

Ngôi vị rốt ráo thanh tao

Cảnh giới trọn vẹn chờ bao học trò

Người trí giả biết cần lo

Học đến vô học mới là nghĩ ngơi.

Học trò xin học khắp nơi

Xin nơi tất cả để rồi học thêm

Học với tứ đại chúng sanh

Học với các pháp tạm xin đủ dùng

Đừng ham dư dả cất dành

Đã xin thì chớ đua tranh ít nhiều

Đừng ham của cải dư nhiều

Lảng xao quên học là điều không nên.

Các ngươi nên biết tận tường

Đừng vương cái có hữu hình nhử câu.

Con ma sắc đẹp tình yêu

Hình dạng của nó ốm o đen già

Các ngươi chớ có mê sa

Nó đem lưới phép để mà đón ngăn

Chặn đường học thức tiến thân

Các ngươi nên nhớ bản thân học trò

Nhớ mình mãi mãi học trò

Dọc đường chớ ghé tấp vào nơi đâu

Hoặc bị rủ ren đi đâu

Sa chân một phút khổ sầu ngàn năm.

Thầy giáo đã thường dạy răn

Thế mà cũng có trẻ hằng ham chơi

Trên đường học nó tách rời

Bỏ đi xa lạc kiếm nơi đất bùn

Chơi giởn la ó um sùm

May áo, sắc thuốc, chùm nhum cất nhà

Chia chòm lập nhóm phân ra

Đua tranh cát bụi sống mà sanh con

Quên mất lịch sử gốc nguồn

Chẳng còn biết xứ sở mình ở đâu

Đâu còn nhớ học cái chi

Trường học thầy bạn tên chi ông bà

Đâu là xứ sở cửa nhà

Mỗi lần chết, lại dần dà tái sanh

Lẩn quẩn với nhau loanh quanh

Không đầu, không cuối kiếp sanh rộn ràng.

Nơi đó càng làm càng hư

Càng phá càng lập lại càng cố công

Ham vui sanh sản cho đông

Tranh giành kẻ của người công giựt giành

Không thiết sống chết tử sanh

Đôi khi cha mẹ cũng đành làm hung

Phá tan sự nghiệp nữa chừng

Bảo về lo học chớ đừng mê chơi.

Chúng nó cũng chẳng nghe lời

Trở lại chống cự dùng lời không êm

Thầy bạn tìm tới rủ ren

Chúng làm mặt lạ không thèm tin nghe.

Đôi lúc cũng muốn làm theo

Ngặt tiếc của cải vợ con cửa nhà

Hoặc bệnh tâm trí hư già

Không làm chi được thật là thảm thương

Nhiều kiếp bặt lối mất đường

Trầm luân ứ ngộp không phương thoát nàn.

Cũng có kẻ tính trước rằng

Chết đi sanh lại với thân học trò

Tìm về thầy củ bạn xưa

Thì không thể được bởi chưa quyết lòng.

Nên lại luân hồi quay vòng

Trụy lạc sái quấy theo hành vô minh.

Trái lại có kẻ mê tình

Si ngây bất kể chỉ rành vui chơi

Lúc sống bạo tàn quá rồi

Tính khi chết, đi tìm nơi sang giàu

Sẽ tái sanh trở lại mau

Sung sướng toại hưởng kiếp nào cũng vui.

Nào dè lúc sanh ra đời

Không ai dạy dỗ để rồi hư thân

Ít lâu sau thì gia đình

Bị quả báo nên thân hình vạ lây

Tàn tật chết thảm không hay

Là quả báo đã tạo gây trước rồi

Gieo nhân tạo nghiệp không thôi

Cõi nầy thành cõi chuyển dời quả nhân

Nhân quả dốt nát xoay vần

Làm cho người trí ngó nhìn xót thương.

Mà biết làm sao dẫn đường

Cây đè, dây kéo bít đường lối ra.

Lực sĩ như đức Thích Ca

Giúp được số ít những nhà có tâm.

Chớ với kẻ ác ngang tàng

Tự cao ố đạo bạo tàn cuồng ngông

Thì cả chư Phật đại đồng

Cũng không cứu được bởi lòng ác tâm.

Đã vậy ít người tái sanh

Thoát ra khỏi chốn trói trăn giam cầm.

Bên trong sanh sản càng đông

Bởi vì huyển cảnh mê lòng nhân sanh

Vật khéo lạ, người đẹp xinh

Lại càng biến hóa tạo sanh thêm nhiều

Cây thú chết cũng gom về

Sanh nơi chốn đó mết mê hồng trần.

Tạo ra xã hội chúng sanh

Đầy dẩy khổ nhọc không rành học tu

Nơi đó nếu có học tu

Tu theo cách sống mưu cầu lợi danh.

Chớ không có tâm tín thành

Cầu học chơn lý, đạo lành tối cao.

Không cần biết chi về sau

Cái biết hiện tại chiêm bao mơ màng

Như mắt nhặm không thấy đàng

Tay chân sờ mó rõ ràng chi đâu

Không biết kết quả ra sao

Của sự vật, cái bọt bào huyển hư

Ông bà cha mẹ tức như

Các bậc Phật Thánh Tổ sư bao đời.

Hôm nay ta lại xa rời

Không ở chung được các Ngài bởi đâu?

Bởi do tâm ý đã lâu

Quen thói bất trị cứng đầu không nghiêm

Cõi đời là trường học thêm

Cảnh đời bảng vẽ, lớp như tuồng đời

Âm thanh cũng giống như lời

Dạy bảo cho biết việc đời xưa nay

Vật thấy là bài học hay

Ngày như câu chữ, năm dài hàng trương.

Mỗi kiếp sống mỗi đoạn đường

Như là quyển tập mỗi trương nhiệm mầu.

Sách to là quả địa cầu

Võ trụ như một kho tàng pháp âm.

Học trò là những chúng sanh

Bạn lữ là kẻ chung quanh đông vầy

Kẻ dạy là những ông thầy

Chết đi sống lại thay thầy đổi tên.

Lên lớp xuống lớp lăng xăng

Vạn vật thay đổi biến hằng sửa sai

Các pháp thấp cao là bài

Sai khác không giống cho người mở tâm

Trong trường ấy các học sanh

Từ sanh đến chết cũng không có gì

Chỉ một xác thân trơ gầy

Không tham lam được món chi cho mình.

Không nhứt định, mỗi kiếp sanh

Vô thường, khổ não, không thành của ta

Si mê tranh cải rầy rà

Rốt rồi thì cũng không ta không người.

Hiểu ra cái thật ấy rồi

Không còn mê vọng cảnh đời đảo điên.

Biết trường đời cõi trang nghiêm

Trong sạch bằng thẳng ưu tiên học trò

Ở đó chúng sanh phải lo

Trau tâm dồi trí cùng lo tu hành

Tiến lên cấp cao trưởng thành

Sống bằng tâm trí không làm trẻ con

Cũng không tiếc rẽ tham lam

Học trò là phải siêng năng trau dồi

Yên lặng sáng suốt thảnh thơi

Chỉ một mục đích đến nơi niết bàn.

Dọc đường đừng chuộng giàu sang

Đừng ham tước vị vua quan mà dừng.

Đừng ỷ thế lực mau cùn

Ngó ngôi đại giác một đường mà đi.

Chớ đừng tách tẻ kia đây

Cũng đừng xiêu lạc rẽ bầy hai bên

Nên nhớ khổ trước sướng bền

Khổ hoài sướng mãi hay hơn hiện giờ.

Cũng như chớ trách học trò

Đừng lầm những kẻ chăn bò chăn trâu.

Lợi nhỏ bây giờ là bao

Già đời khổ não kể sao vơi đầy

Như vậy không nên tạo gây

Gia đình nghiệp thế, nghề hay tham cầu.

Mãi chịu sanh tử luân hồi

Càng khổ, càng lướt tới nơi bùn lầy.

Không kịp ngó lại trở xoay

Tháo lui quay lại bỏ lầy bước lên

Về theo tiếng gọi bậc trên

Ông cha thầy bạn dắt dìu mình đi.

Những kẻ đã quá mê si

Quay lưng xoay ngược ố khi sĩ hiền

Ít hay nhìn ngó kiếm tìm

Con đường đạo đức sĩ hiền lo tu

Như người mạo hiểm hang sâu

Không đường ra, lại vào sâu, sâu hoài

Chôn mình mà vẫn không hay

Lại còn chẳng chịu cho ai giúp mình.

Ít chịu nghe pháp học kinh

Nó sẽ giận ghét khi mình khuyên răn.

Làm càn, làm bướng lăng xăng

Không hiểu chơn lý, việc năng cần làm.

Cảnh giới tối tăm bất an

Từ xưa bao kiếp muôn ngàn Như Lai

Ra đời giáo hóa đường ngay

Mà họ không biết, không hay bao giờ.

Cõi ấy khói bụi mịt mờ

Thiên hôn, điạ ám bao giờ thoát ra

Thần vật chất, sắc tướng ma

Chủ trị quyến rủ khó ra một lần

Không còn làm chủ xác thân

Linh hồn phải bị bóng hình yêu ma

Cướp nhập bày bố lưới tà

Bủa giăng pháp thuật cho ta mê hồn.

Ma vương ngăn đón chặn đường

Không cho trốn thoát để làm tay sai

Ma chúng luyện tập lâu ngày

Trở nên quyến thuộc tay sai yêu tà.

Kẻ thù nghịch Phật là ma

Bao giờ Phật cũng xem là con em

Khi xưa đức Phật lặng yên

Là để cho nó tự nhiên quay về

Khi đã chán khổ mõi mê

Ắt sẽ lần bước theo về Phật tăng

Khất sĩ như điếc, như câm

Không cám dỗ được chúng đành quy y

Chúng nó không thể làm chi

Nhà sư ngồi đó như cây vững vàng

Pháp sư hằng túa hào quang

Nên chi chúng nó khó khăn đến gần

Chư Phật uy đức lực thần

Ma theo không kịp, tinh thần như nhiên.

Kẻ nào còn ở thế gian

Làm sao thoát khỏi ma vương hại mình.

Ở hoài một chỗ cảm tình

Say mê vật chất quên mình cần tu

Thì không thể tránh được đâu

Ngoài vòng lưới phép mịt mù của ma.

Dầu mà tỉnh ngộ nhận ra

Thì cũng đã bị yêu ma ngăn đường

Âm phong độc khí bao trùm

Đao binh chơm chởm khó lòng thoát ra.

Bởi thế cho nên khi xưa

Nhà sư Độc giác thấy ra nói rằng :

Kìa trước mắt ta rõ ràng

Có một đám trẻ côi hoang bỏ nhà

Thay cho sự học lại là

Ham vui, háo thắng, chơi xa lạc đường

Đến nổi thất lạc vào rừng

Gặp trăm ngàn nẻo vô phương về nhà

Không còn biết đến mẹ cha

Đêm hôm gặp cảnh yêu ma đón đường.

Thú dữ ngăn lối cản đầu

Tên bay, khí giới chạm nhau ghê người.

Sợ hãi chúng nó quay đầu

Nhưng mà khốn nổi bốn bề bao vây.

Làm sao thoát được nạn này

Thình lình may mắn nhận ngay ra liền

Xa xa trước mặt có người

Chẫm rãi đi tới trong mình phóng quang                                                                                                                      

Xô vẹt bóng tối hai bên

Tạo nên sanh lộ con đàng phía sau

Cho đám trẻ nhỏ chạy theo

Chúng nó quên hết hiểm nghèo đã qua

Bên tai có tiếng ông già

Đọc học bài vở như là dạy khuyên

Đúng như tâm trạng hiện tiền

Khiến chúng cảm động vui mừng xiết bao.

Êm tai sướng mắt làm sao

Không còn sợ sệt trước bao cảnh tình.

Sáng ra về tới nhà mình

Thì ông già chính là tình cha con

Từ đó chúng nó không còn

Nhàm chán nhà cửa tông môn của mình .

Không còn liếng xáo quẩn quanh

Chịu lo tu học thật tình siêng năng

Khi chúng giác ngộ ăn năn

Ông cha cho biết khi mình tìm con

Bay trên cao thấy các con

Mới lấy cát bụi rãi tung đều trời

Hóa ra ma quỷ khắp nơi

Thú hung, giặc cướp rợn người hãi kinh.

Để cho con sợ quay mình

Thật ra cát bụi hóa hình mà thôi

Không tin đi kiếm thử coi

Những xác chết nọ đến hồi rã tan

Đã thành cát bụi bên đàng

Việc dữ là để cho con giật mình.

Nếu con dốt nát ngông càn

Không lo tu học sống còn ích chi

Sẽ như ma quỷ khác chi

Lửa đất một thứ có gì khác đâu.

Không có cái sống biết linh

Tương lai số phận của mình là không.

Biết như thế chúng yên lòng

An tâm tu học không còn ham chơi.

Cũng như xưa có một thời

Nơi cảnh thiên giới người người học tu

Chư tiên đều thảy sống chung

Có đám tiên nọ rủ cùng đi chơi

Tìm vui nơi chốn thị thành

Với dạ ích kỷ mà đành bỏ tu

Xa lìa thầy bạn ngao du

Ấy là tội trọng với người cõi tiên

Nên khi xuống thế lụy phiền

Ở cù lao nhỏ ma vương cầm tù

Mỗi buổi dắt đi lao công

Các tiên khổ quá nhọc  nhằn không kham

Muốn về xứ củ thanh nhàn

Băn khoăn không biết phải làm sao đây

Vã lại trước khi ra đi

Tưởng không trở lại làm chi chỗ phiền

Lấy cắp pháp báu chư tiên

Phá tán hư hoại cảnh thiên lâu đài.

Nên bây giờ không dám về

Mà cũng không biết đi về nơi đâu

Trốn chỗ nầy sợ chỗ sau

Khổ hơn thế nữa làm sao quay về

Đành đưa lưng chịu đọa đày

May thay hôm nọ vua trời đoái thương

Hiện đến chỉ dạy tận tường

Các ngươi muốn được về nương cảnh trời

Trước phải sám lỗi đã làm

Sau ăn năn tánh vô minh hẹp hòi.

Nghĩ đến tất cả mọi người

Phải tập sống với tâm người thiện nhơn

Chư tiên chẳng ghét giận hờn

Nhưng tâm ngươi phải yêu thương mọi người

Sau khi đã hối quá rồi

Giờ có hai cách cho ngươi được về.

Một là chịu khổ đọa đày

Đến khi bỏ xác án đày thoát thân

Cổi bỏ nấm mộ áo quần

Của người tù tội tinh thần bay cao

Như vậy là phải rất lâu

Còn muốn mau chóng dùng vào cách hai

Đoái công chuộc tội cách này

Quên mình giúp đỡ những người chung quanh

Những người tội chung  với mình

Cho họ mạnh giỏi thiện lành như nhau.

Người phải giảng giải thế nào

Cho người nhớ được lối vào quê xưa

Người đừng cố chấp say mê

Cù lao hoang đảo bốn bề mênh mông.

Quyến thuộc xưa đang ngóng trông

Đừng mê đắm đuối cảnh đồng tội nhân

Mảng lo mua sắm áo quần

Sắc đẹp của cải cạnh tranh với đời

Phép ma mê hoặc lòng người

Để rồi đày đọa bao đời khổ đau.

Các ngươi chịu cực rèn trau

Tập mình cho có khí cao lực hùng

Đừng nghe xưng tặng gọi vinh

Thấy ai dâng của lợi mình mà ham.

Đó là phép của ma vương

Cám dỗ níu kéo không đường thoát ra

Càng mê muội càng đọa sa

Không còn tâm trí để mà học tu

Các ngươi khi đủ lực rồi

Phá tung tù khám cái tôi xích xiềng

Đồng tâm đuổi hết ma vương

Chỉnh sửa đất ấy thành trường học tu

Lập công đoái tội đền bù

Thật tâm sám hối sống như thiên đường.

Đó là cách chuộc lỗi lầm

Đó là mở rộng thiên đường dưới trên.

Từ đây hai cõi thông thương

Không còn lo sợ ma vương giựt giành.

Pháp bảo thường được ban hành

Thật là một cảnh tu hành đông vui.

Bằng chẳng được vậy thì nay

Phải tập đói thiếu hằng này cho quen.

Tìm cơ hội, kiếm cơ duyên

Kết bè vượt ngục tìm phương trở về

Tập bay nhảy đủ mọi bề

Thật tâm hối ngộ muốn về quê xưa

Giác ngộ thật sự sớm trưa

Nhớ đời cõi khổ hành hà lao lung

Nhớ cảnh thiên đường sống chung

Là hay quý, nên lòng không đắm trần.

Chớ khá tôn trọng xác thân

Cái dốt, cái khổ, cái thân tội đày.

Ăn năn tội lỗi đã gây

Đừng làm thêm những việc này hại thay.

Tham sân si kết án đày

Càng chứa tội ác càng dày gian nan.

Như nuôi sâu độc trong người

Chịu sự đau bụng từng hồi, từng cơn

Nguy nan tánh mạng nhiều hơn

Như mãn án trước tiếp bồi án sau.

Đừng thấy lính ma ra vào

Cho là sang quý coi màu vinh vang.

Liều mạng cố thủ làm càn

Lính ma hành hạ hiểu lầm là vui.

Mỗi ngày nó cho cháo ôi

Cơm thiu, cá thúi, ngủ nơi muỗi mòng.

Nằm gạch ướt, thuốc bả không

Mà gọi vui sướng an thân qua ngày

Dầu các ngươi có đủ đầy

Ăn mặc ở bệnh có người cung dâng

Cũng phải cực nhọc siêng năng

Lại bị lôi kéo trói trăn la rầy.

Không còn có tự chủ đây

Vậy thì sung sướng việc gì mà vui.

Trời Đế Thích chỉ rõ đường

Chẳng bao lâu nữa ma vương không còn

Thiên đường thiết lập bền hơn

Chư thiên đắc đủ thần thông hoàn toàn.

Chư tiên đắc đạo hiện tiền

Ở nơi giữa chốn oan khiên đọa đày.

Các vị tiên ấy sau nầy

Bậc thánh La Hán của ngài Thích Ca.

Cõi nhân loại của chúng ta

Như tiên mắc đọa trầm kha nhiều đời

Hôm nay ta giác ngộ rồi

Biết mình là kẻ tôi đòi của ma

Thì có ngày được cứu ra.

Bằng ai lầm tưởng mình là tiên nhơn.

Là mê muội chết sớm hơn

Bởi lo dung dưỡng xác thân tội tù.

Chữ tiên ấy là cây roi

Cây roi thân sắc đọa đày trí tâm

Gây thêm tội lỗi mê lầm

Đau khổ đến chết vẫn còn không hay.

Vậy thì tất cả ai ai

Nếu muốn sống, phải siêng bài học tu

Tu là học, học để tu

Biết không lầm lạc mới tu được bền

Mới chắc sống dài được nên

Khi xưa Đức Phật nêu lên dụ nầy

Chúng sanh con hoang lạc bầy

Hèn lâu mới gặp lại thầy ông cha

Bây giờ Phật như ông già

Giàu có sang trọng, con là ăn xin

Nó thấy nó quá thấp hèn

Ông cha kêu gọi nó liền làm ngơ

Sai tôi tớ ra dắt vô

Lân la với nó để cho quen dần

Làm mướn để có cơm ăn

Lau nhà, dọn dẹp, hốt phân mỗi ngày

Kế coi sổ sách gia tài

Nhận làm con để ra vào tự do

Khi gần chết ông mới cho

Mọi người được biết đó là con ông.

Gia tài pháp bảo của ông

Con ông gìn giữ thay ông giữ gìn.

Bây giờ nó mới biết mình

Không phải hèn hạ tự tin con dòng.

Ông cha dạy con hết lòng

Nên con mới biết mình dòng phú gia.

Chư đệ tử Phật Thích Ca

Từ tự giác đến giác tha vẹn toàn.

Mà ai chưa dám nghĩ rằng

Mình sẽ thành Phật toàn năng độ đời

Tưởng mình thấp kém mãi thôi

Theo Phật chỉ biết làm tôi hầu Ngài.

Như trong thế gian mọi người

Từ cỏ cây thú người trời tự nhiên

Là cứ ở mãi cõi thiên

Không ai nghĩ đến tiến lên niết bàn.

Nghĩ mình cứ mãi nghèo nàn

Làm công hưởng lộc chẳng màng chủ nhân.

Giống như trẻ nhỏ mới sanh

Đến khi lớn nghĩ mình còn trẻ lâu

Không nghĩ mình sẽ già đâu

Từ lẽ loi đến vui câu gia đình

Ít người nghĩ mình trưởng thành

Có trách nhiệm với nhân sanh các miền.

Giống như người được làm quan

Làm vua là được tột sang đỉnh rồi.

Không ai nghĩ đến Phật trời

Mình sẽ làm Phật độ đời ngày mai.

Vì thế Phật gọi cõi này

Là cõi kham nhẫn, thiệt thòi quên tu.

Ở một chỗ không đường đi

Sự thật là vậy, đúng y như là.

Chúng sanh lạc đạo càng xa

Cố chấp tư kỷ để mà ham chơi

Nguy tánh mạng vẫn chưa thôi

Vẫn chưa hay biết đến hồi khổ nguy.

Phật nói :

Trần thế như cái nhà hư

Bốn bề lửa cháy, tường xiêu sụp nền

Ván cây mục nát vách phên

Lại có ác thú luông tuồng rong chơi.

Các con khờ dại ham vui

Không chịu chạy thoát ra nơi an toàn

Nó tưởng nhà nầy rất an

Chỗ ở của nó ngập tràn niềm vui.

Ông cha mới bày đồ chơi

Chất trên ba cổ xe nơi an toàn

Đặng con ham xe báu trân

Chạy ra ngoài, đặng thoát nơi hỏa nàn.

Pháp bảo ba thặng minh quang

Có pháp bảo mới tạo nên học trò

Pháp bảo bài học hay ho

Có thầy giáo tốt dạy cho tu hành

Mục đích tu của chúng sanh

Có cái biết sống mới thành người tu.

Pháp bảo con đàng chơn như

Con người giác ngộ học tu mới thành

Pháp có cho mỗi chúng sanh

Mỗi cái mê, mới học hành biết thêm

Cõi đời là trường học chung

Pháp giác bài học chúng sanh học trò

Ai cũng đang học lần dò

Thời gian đi tới giúp ta biết lần

Đi học là điều tối cần

Có tu học mới thoát thân luân hồi

Sự học đi khắp cùng nơi

Học tu toàn mãn dứt rồi tử sanh.

Mới gọi cái sống yên bình

Không còn rối khổ tử sinh ngại gì.

Vậy chúng ta nên nhớ ghi

Đừng quên đang sống tu, đi học mà./. 

    Chia sẻ với thân hữu:
    In bài viết: