CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !

Đi tu

ĐI TU

Tác giả: Đức Tổ Sư Minh Đăng Quang

NT. TUYẾT LIÊN chuyển thơ 

---o0o---

I. LẦM LẠC

Một người trong nhà đủ ăn

Không dư, không thiếu thuộc hàng bình dân.

Chồng thì làm công hảng buôn

Con trai bán bánh trên đường gần xa,

Vợ và con gái ở nhà

Nếp nhà vui vẻ thuận hòa với nhau.

Một hôm chung đường nhà giàu

Thấy người nhiều bạc lòng đau xót mình

Xót xa mình tủi phận mình

Thương con xót vợ cảnh tình kém thua

Sau sự suy tính so đo

Lòng tham nung nấu khiến cho tối lòng.

Người quyết hy sinh mạng mình

Để cho con vợ thỏa tình ấm no.

Giựt lấy túi bạc người kia

Đem về giao vợ, mình lo bôn đào.

Thời gian không bao lâu sau

Bị người bắt được thân vào ngục môn,

Án lưu đày hai mươi năm

Thân trong tù khám mà lòng nghe vui.

Người chịu khổ để đổi đời

Mong cho con vợ được hồi giàu sang.

Mơ ngày trở lại gia trang

Người chung hưởng cuộc giàu sang gia đình.

Người nghĩ mình rất thông minh

Con đường khai vạch hợp tình biết bao.

Có khổ trước, mới vui sau

Chịu tội phạt để ngày sau vui vầy.

Ấy là lẽ phải xưa nay

Có gan sẽ được có ngày giàu sang.

Nhưng người thật lầm lạc thay

Vợ con được của phi tài đổi tâm.

Quên công người chịu nhọc nhằn

Đuổi con vợ trước ra đường lang thang.

Vợ người sống cảnh giàu sang 

Mua nhà sắm cửa, xe sang đua đòi,

Không còn chung thủy với người

Chồng này, trai khác đổi dời luôn luôn.

Con gái giống mẹ như khuôn

Khi mãn án tìm vợ con của mình.

Vợ con trở mặt chẳng nhìn       

Hỏi đến tiền bạc tuyệt tình không quen.

Lại muốn làm hại vu oan

Người mới biết, mình lạc đàng vô minh.

Càng thương thì oán càng thâm

Cùn đường giết cả vợ con, trầm mình.

Tiền của bỏ lại cõi trần

Thật là một bước lạc lầm thảm thương.

Khổ đến chết, cảnh đoạn trường

Tin lầm tiền bạc huỳnh tuyền chắn ngang.

Hoạnh tài bất phú” lời vàng

Người quên công lý lạc đàng quả nhân.

Nên bị đọa lạc chết thân

Cơ thâm họa cũng diệc thâm” với người.

Ăn nhiều mau hết lẽ đời

Nên mới có sự lạc lầm thế kia.

II. HÀNH PHẠT

Một người làm ruộng chuyên nông

Cơm no buổi sáng ra đồng vui thay,

Khởi sự làm rất hăng say

Đến trưa mỏi mệt, xế trời lực suy.

Nắng gắng phỏng trán cháy da

Mồ hôi nước mắt trộn pha mệt nhoài.

Nó mệt khổ, nghĩ dông dài

Chán nản sợ sệt cõi đời sắc thân.

Nó muốn chết, muốn hủy mình

Vì quá khổ trong cảnh tình khôn phân.

Nếu gặp phải đám mưa to

Thì cái khổ lạnh dày dò nhiều hơn.

Nhưng qua giờ nóng ban trưa

Chiều tà đồng ruộng mát dần khỏe hơn.

Nó bớt chán nản trong tâm

Lê cẳng về đến nhà, con đón mừng,

Con gọi ba, vợ gọi chồng

Cha mẹ lại gọi ân cần con tôi

Thế là anh hết mệt rồi

Tắm sạch, cơm nóng gọi mời chờ anh.

Có rượu uống, có khô ăn

Trong cảnh cười nói gia đình ấm êm.

Thật là hạnh phúc vui yên

Anh quên hết những khổ duyên ngoài đồng.

Ăn no, ngủ đã toại lòng

Sáng dậy mẹ gọi ra đồng ớ con.

Công việc tiếp diễn luôn luôn

Khổ vui, cười khóc, diễn tuồng nhân sanh.

Vui tạm quên hết khổ đau

Rượu cùng nước mắt hòa vào thành vui.

Lúc khổ anh muốn buông xuôi

Lúc vui anh muốn sống đời nông dân.

Nghề nông mãi đủ cho anh

Không có nguyện vọng tiến thân trong đời.

Anh như chuột trong hủ thôi

Khổ vui chẳng biết mộng đời không ươm.

Người phu xe kéo kiếm cơm

Mưa to không khách, hay cơn nắng nồng,

Nóng lạnh quá, khổ vô cùng

Bức bách anh muốn chết xong một đời.

Nhưng khi có cơm rượu nồng

Thì anh lại thấy trời hồng đơm hoa,

Muốn tiếp tục đời phu xe

Đời anh an ủi, phạt hành nối nhau,

Anh là tội nhơn thời gian

Thật là tội nghiệp khổ thân mãi hoài.

Rồi đây kiếp tới ngày mai

Cũng phu xe kéo làm hoài tội nhân.

Trong đời đâu chỉ mình anh

Bao nhiêu nghề khác cũng đành cam tâm.

Chịu cho gió bụi thời gian

Chôn lấp ngộp thở vẫn đang vui vầy.

III. KHAM NHẪN

Trong đời cũng có hạng người

Cam tâm làm mướn cả đời vẫn vui,

Nó cho thế là đủ rồi

Nó đang hưởng phước một đời vui thay.

Không cần suy nghĩ dông dài

An lòng chịu cảnh đọa đày làm công.

Lâu sau nhơn duyên xoay vòng

Đổi qua làm ruộng cho rằng cũng hay

Nó thỏa mãn làm nghề nông miệt mài.

Chẳng lâu nhân duyên đổi thay

Trở qua mua bán mê say toại lòng

Nghĩ ngơi trong cảnh nhọc nhằn

Vừa lòng an hưởng phước hồng trời ban.

Kế đến nó được làm quan

Rồi sau được ngự ngai vàng làm vua.

Hoàn cảnh nào cũng thích ưa

Cho là đầy đủ cũng vừa lòng vui.

Mỗi lần thay đổi ngậm ngùi

Cho là thất bại, không vui buồn rầu

Nhưng khi cảnh giới sau nầy

Tốt đẹp vui sướng mới hay vô thường.

Bỏ thấp lấy cao tốt hơn

Bỏ nhỏ lấy lớn rộng đường tiến thân.

Đi tới bỏ chỗ đứng ngừng

Mãi tiến như thế nó ưng hiện thời.

Không mong tiến hóa đổi thay

Vừa lòng với sự an bài hóa công.

Một hôm có vị tiên nhân

Tới bảo cho biết vua cần tiến hơn,

Trên vua thế gian là tiên

Trên chư thiên là phước duyên vua trời.

Vua trời cảnh tột cao ngôi

Cao hơn là Phật dứt rồi tử sanh.

Tôi thấy phước ông gần đây

Là một vị Phật đương lai độ đời.

Sao ông chỉ biết nghĩ ngơi

Nơi nấc thang tạm cảnh đời phù du.

Ông biết chăng Phật đại từ

Là chúa tể bậc chơn như trong đời.

Vạn vật, các pháp đổi dời

Là của cải không nhọc công giữ gìn

Dẫu có tụ tán diệt sanh

Cũng còn đầy đủ, của mình vẹn nguyên.

Ngài không lo sợ hảo huyền

Vua trời, vua của thế gian kỉnh vì.

Khỏi sự rầy phạt chi chi

Ai cũng theo Phật đủ đầy kính cung.

Ông nên phát tâm đại hùng

Làm Phật, làm chủ tâm trung vạn loài.

Hơn làm vua tạm bên ngoài

Đã không dạy được tâm người thế gian.

Không ai theo giống như ông

Chỉ có Phật mới độ xong hữu tình.

Vua ấy nghe nói giựt mình

Biết mình không phải bậc hèn người ngu.

Nên bỏ ngôi vua đi tu

Về sau thành Phật Mâu Ni độ đời

Còn vị đại tiên nhắc lời

Nhiên Đăng cổ Phật tự thời xa xưa.

Trong đời sanh chúng tham ưa

Lo sự toại hưởng phước thừa mà quên.

Người xưa có lời dạy răn:

Hữu phước bất khả tận dùng hết đi,

Hữu thế cũng chớ cậy vì

Ngồi không ăn hưởng núi thì cũng tiêu.

Nguyên nhân sự khổ bao điều

Là do người mãi chấp nhiều có không.

Người siêng vừa ăn, vừa trồng

Vừa làm vừa hưởng mới hòng bền lâu.

Trong đời người có nghe câu

Bồ Tát phát đại nguyện sâu độ đời.

Bao giờ chúng sanh thảnh thơi

Không còn khổ mới chứng ngôi niết bàn.

Người ta vì tham mê lầm

Không hiểu phát nguyện (để) nhắc chừng trong tâm.

Nguyện lực như sự cản ngăn

Hạnh nguyện tinh tấn siêng năng không dừng.

Như tấm vách tường sau lưng

Không cho thối thất, không ngưng hạnh lành.

Nguyện lực của người tu hành

Như người đói là còn ăn, ăn hoài.

Ăn cho đến khi no đầy

Ngủ quên nghĩ khỏe tròn đầy nguyện xưa.

Độ người như ăn cơm no

Lợi sanh tròn đủ không lo đói lòng.

Trí huệ sáng suốt linh thông

Chơn như toàn giác tánh đồng Như lai.

Càng độ chúng sanh lâu ngày

Đến khi tâm hạnh tròn đầy nghĩ an,

Nguyện lực như xích liên hoàn

Hạnh từ viên mãn xích tan đâu còn.

Bồ tát hạnh quả chu toàn

Như Lai tâm định an nhàn thảnh thơi.

Chơn như thành Phật hiện thời

Mà nào đã hết những người trầm luân.

Phật là niết bàn tự tâm

Chơn như toàn giác ai ngăn cấm mình.

Toàn giác nhờ độ chúng sanh

Tâm không giải đãi nguyện lành châu viên.

Chúng sanh lo sợ hảo huyền

Sợ cái thiếu, nên mình chuyên gạt mình,

Nghĩ mình đã đủ duyên lành

Kham nhẫn chịu thiệt mà đành buông trôi.

Phật nào cũng nguyện độ đời

Độ sanh bất thối thuận thời tùy duyên.

Không tự tôn xưng Phật tiên

Làm trong cái nghĩ, cứ siêng năng làm.

Không sở chấp mới hoàn toàn

Chúng sanh độ tận niết bàn vô sanh.

Khác hơn chúng ta phàm nhân

Thái quá bất cập, nghĩ làm không an.

Ít ai hiểu được niết bàn

Là trung đạo, đừng chấp lầm khổ thân.

Ai cũng muốn hưởng riêng phần

Vui sống hạnh phúc cho mình là hơn.

Ít chịu ngó lại suy tầm

Thân tuy cực nhọc, nhưng tâm thanh nhàn.

Bị chê trách là vẻ vang

Vì tâm sẽ biết tìm đàng tiến lên.

Bị người sai khiến ta buồn

Bị người khinh ghét não phiền tăng thêm.

Quên đó là bài học khôn

Phép tu quý báu lợi mình về sau.

Trong đời lắm người sợ nghèo

Sợ hèn, sợ nhục, sợ điều xấu xa.

Bởi người chưa biết nhìn xa

Kìa như đức Phật Thích Ca ly trần,

Đi tu làm kẻ xin ăn

Bỏ vương vị, người tôn xưng là Thầy.

Là pháp vương dạy Trời người

Là bậc Tôn quý ai người dám khinh.

Làm vua mà còn hận sân

Nguy cho tánh mạng hại dân vô vàn.

Làm vua mà còn tham lam

Nguy cho tánh mạng dân càng khổ hơn.

Làm vua mà còn mê lầm

Nguy cho tánh mạng thần dân khổ sầu.

Ông vua ấy vì ngôi cao

Không ai dám dạy làm sao sửa mình.

Vua Thánh thì rất anh minh

Sợ tội lỗi nên hạ mình thấp xa.

Vui chịu chê bai rầy rà

Để tập tâm tánh thuần hòa tốt hơn.

Nếu còn tham sân lẩy lừng

Chúng sanh ai dám tin ông nương về.

Chúng sanh lầm lạc si mê

Ai người hướng dẫn lối về chơn tâm.

Ông dùng quyền thế đón ngăn

Dù có ép buộc người bằng lòng theo,

Cũng không ích lợi cho nhau

Chẳng được tốt đẹp làm sao bền dài.

Ai cũng mong sự thành tài

Vẻ vang vinh dự bề ngoài lông bông.

Ít ai chịu khó trau lòng

Nên thất bại, mà nguyên nhân không nài.

Bị người chửi mắng giận ngay

Không hề tự trách mình hay liếc nhìn.

Bị người đánh đập rẻ khinh

Vội đánh trả, không xét mình xấu xa.

Chúng sanh mãi chê người ta

Chẳng biết tự trách cái ta của mình.

Chúng ta hẹp lượng vô tình

Chúng ta sái quấy tu hành không nghiêm.

Trái cây còn nhỏ thì xanh

Lo sống tốt đúng thời duyên chín tròn.

Khi chín ngọt mọi người tìm

Dùng thử biết được vị ngon mùa đầu.

Viên ngọc có khoe khoang đâu

Mà ai ai cũng tìm cầu kiếm mua.

Ngọn đèn che chắn gió lùa

Ánh sáng lan lỏa người đua đến gần.

Sao ta chẳng lo trau tâm

Để được tốt đẹp thành công rỡ ràng.

Mãi lo việc ngoài lan man

Chi cho thất bại mình cam khổ sầu.

Chúng ta ai cũng mong cầu

Được người xem trọng, mặc dầu chưa hay.

Nhưng quan trọng là tâm ta

Sống có ích lợi người ta tin dùng.

Nhà buôn gặp lúc khó khăn

Đồ hư, giá rẻ khách hàng không mua,

Có phải người ấy đổ thừa

Tại đồ vật, tại người mua không tiền.

Không ! Người ấy phải lo tu hiền

Trau tâm tốt đẹp tạo duyên với người,

Đồ xấu bán cũng được thôi

Vì có thiện cảm với người khách buôn.

Sự thành công tự tâm nên

Sự thất bại cũng từ tâm mà thành.

Vậy cần phải trau tâm mình

Tâm quả thành tựu đạo thành tự nhiên.

Tâm quả thất bại đảo điên

Là đạo sẽ thất do tiền căn gieo.

Trí nhân biết chọn hạnh nghèo

Lo trau tâm chớ không theo việc ngoài.

Tuy ít nói mà nói hay

Tuy làm ít mà việc nào cũng nên.

Khi tâm trọn tốt, trọn hiền

Chiêu cảm kết quả các duyên trọn thành.

Một người địa vị chăn dân

Mà tâm tánh xấu cơ thâm họa vời.

Không có ích chi cho đời

Đừng nên tham muốn để rồi họa sâu.

Tài học đâu sánh đức cao

Đức hạnh mới được bền lâu với đời.

Phật xưa có dạy mấy lời:

Hoặc không làm, nếu làm thời cân phân,

Tốt hơn trước lo trau tâm

Tâm có tốt đẹp, việc làm sẽ nên,

Chớ đừng vội vã tham làm

Để cho thất bại phải mang tiếng đời.

Chúng ta phải tu trước thôi

Đừng lo dòm ngó lăng xăng việc người,

Để khỏi bị chúng chê cười

Chẳng được công cán với người chung quanh.

Hạnh phúc là ở nơi tâm

Sự nghiệp lớn nhỏ tùy tâm hình thành,

Đạo quả không chậm không nhanh

Trong ngoài tương ứng sẽ thành tựu thôi.

Mọi người sống ở trong đời

Ai ai đều cũng là người tối cao,

Là đấng chúa tể như nhau

Ai cũng là Phật chớ nào kém ai,

Đừng mãi lo việc bên ngoài

Tu tâm quyết định tương lai cho mình.

Đừng kham nhẫn, phải tự tin

Không chịu thua kém trên đường tu tâm

Xem sự thiếu thốn sai lầm

Đó là phương pháp trau tâm cho mình.

IV. ĐI TU

Vấn: Xưa có người hỏi vị Tăng

Tại sao ông lại chọn đường tu tâm?

Đáp: Sư rằng tôi chọn đường tu

Như các vị không thích tu sự thường

Trong đời mỗi người một phương

Làm nói lo nghĩ chọn đường tương lai.

Tôi lo tu tâm hàng ngày

Làm việc ích lợi lâu dài cho tâm.

Người biết tu thì thành công

Không tu thất bại lẽ đồng quả nhơn.

Người làm thợ muốn khéo nên

Tích lủy tiền của, xây nên cửa nhà.

Cất xong tìm chủ giao nhà

Tất nhiên phải chọn người mà biết tu,

Tìm người tốt làm chủ nhân

Người tâm chưa tốt làm công cả đời,

Cực nhọc chẳng được thảnh thơi

Không có nhà, để sống đời an vui.

Người ác quấy khó sống đời

Sống không ích lợi bị người rẻ khinh.

Vậy nên ta phải tu tâm

Kết quả toại hưởng thành công lâu dài.

Như người chủ nhà thảnh thơi

Cảnh đời nhà của những người chơn tu.

Vấn: Người không từ bỏ gia đình

Bận việc xã hội tu hành được chăng?

Đáp: Không! Người còn ở trong cảnh trần

Gọi người cư sĩ tập lần hạnh tu,

Là Trời người hướng tâm tu

Chớ chưa đắc được chơn như Niết bàn.

Bận lo việc thế rộn ràng

Chưa thể giải thoát hoàn toàn được đâu.

Ở gần bùn khó thanh cao

Gần sắc sẽ đắm, rượu vào sẽ say,

Gần tiền tham ác khởi ngay

Đã say thì loạn khó thay tu hành.

Đâu dám tự cao xưng mình

Ta là Phật, ở giữa bùn không dơ

Dối rằng tâm tịnh không nhơ

Hơn là cảnh tịnh, vượt bờ tử sanh.

Hãy nhìn hoa quả sen thanh

Vượt khỏi bùn nước mới thành sen thơm.

Đi tu không phải lánh đời

Tu là chuyển hóa tự nơi tâm mình.

Trau tâm dồi trí tu hành

Chuyển xã hội xấu trở thành thiện lương.

Đời cảnh chết khổ không đường

Người tu là để vạch đường sáng thông.

Lánh mình ra khỏi bụi hồng

Tránh chỗ tội lỗi xoay vòng rối ren.

Làm người đi trước dắt đường

Mở ra cảnh giới thiên đường trên cao.

Đại gia đình sống với nhau

Đại xã hội sống cùng nhau yên bình

Đại thế giới Phật độ sanh

Tạo nên cảnh Phật an bình sống chung.

Trần thế người thú liên quan

Nếu biết tiến hóa tìm đường tu tâm,

Quốc độ chư Phật sẽ đông

Cảnh giới của bậc già kinh nghiệm nhiều.

Thế giới đạo đức cao siêu

Chắc chắn phải có cho người số đông.

Tránh sự dội ngược bít đường

Xô đùa chen lấn mà vương khổ nàn.

Hai thế giới, hai bậc người

Đều đang tiến mãi để đời thêm hương.

Dầu cho thế giới vô thường

Địa cầu nổ xẹp vẫn còn giống chơn.

Là chư Phật khắp mười phương

Các Ngài thiết lập đạo trường các nơi.

Sư rằng tôi muốn cõi đời

Là thế giới Phật thảnh thơi an nhàn,

Thế giới nhân loại trần gian

Tôi không thích, bởi tạo oan trái hoài.

Việc đời vô ích lắm thay

Việc trước mắt, việc xưa nay cõi đời,

Cứ mãi lo việc không rồi

Gia đình, xã hội đổi dời xưa nay.

Từ vô thỉ đến hiện thời

Cõi đời nào đã là nơi niết bàn.

Chúng sanh tâm vọng không an

Luyến ái nhỏ hẹp tư riêng cho mình,

Điên đảo vì bởi bảy tình

Tám gió xoay động, sáu trần nhiểm mê,

Nào là tám pháp trầm mê

Vì tập mà khổ đắm mê ngũ trần.

Sự phiền, sự khổ vô ngần

Kể sao cho hết muôn phần đau thương.

Giác ngộ sư mới xót thương

Dạy cho ta biết con đường tu tâm.

Trần thế là chốn đọa trầm

Việc khổ trước mắt nhắc chừng ta tu.

Hoàn cảnh gia đình lu bu

Cha thì cắp trộm, mẹ dì bê tha,

Anh ngang tàng, chị chua ngoa

Chú ta uống rượu, em ta giết người,

Bác ăn thịt, cậu dâm tà

Cô ta hút xách việc nhà đảo điên.

Gia đình lắm cảnh muộn phiền

Là lời nhắc nhở nhủ khuyên tu hành.

Nhìn ra xã hội chung quanh

Vua thì đắm sắc, quan dành lợi riêng,

Binh tướng vì danh xả thân

Giàu thì tranh lợi, nghèo nàn ghét ganh,

Người dân cang ngạnh đấu tranh

Xã hội ly loạn phạt hành liên miên.

Vô ngã khổ não đau thương

Bảo ta giác ngộ vô thường đi tu.

Mất tự do như tội tù

Khổ ép ngặt, bảo ta tu thoát trần.

Không tu mãi là tội nhân

Không tu có lỗi, tiến thân không đường.

Ta tu gia đình băn khoăn

Như bị chỉ trích nên đang phiền hà.

Tu hiền không thể ở nhà

Xã hội không thể dung ta trong đời,

Họ phản đối, họ kéo lôi

Sợ ta hơn họ, bỏ rời người thân,

Bởi không biết họ hiểu lầm.

Ta tu thành đạo dắt lần người theo

Đời chỗ tội lỗi thiếu nghèo

Có người giác ngộ là điều tốt thay,

Lợi cho xã hội ngày mai

Có người dẫn đạo quý hay cho đời.

Lập đạo cứu vãn cuộc đời

Tạo sự tốt đẹp cảnh đời trang nghiêm.

Một ông già tuổi cao niên

Ở  gần con cháu thỏa niềm ước mơ,

Con cháu phụng dưỡng tôn thờ

Miếng ăn thức uống đều nhờ cháu con,

Cho vay đòi nợ vì tham

Không được tấn hóa mãi làm khổ nhau.

Luân hồi nối dài khổ đau

Cha sanh làm cháu hại nhau mãi hoài.

Cha chết con già không hay

Làm sao tấn hóa muôn đời quẩn quanh.

Một người lớn đã trưởng thành

Trái to đúng mức vinh danh cuộc đời.

Thế mà cứ mãi đua bơi

Chỉ lo hưởng thụ, như đời cháu con,

Xúi giục mua sắm, khoe khoang

Vui chơi cười giởn đành cam một đời.

Kẻ kia lìa bỏ quê nghèo

Bước ra thành thị học đòi đua chen,

Tập tành làm kẻ gian tham

Học trò bỏ học, đi làm tội nhân,

Trăm mưu ngàn kế giựt giành

Bao nhiêu cho đủ đấu tranh không dừng.

Đàn bà thì bỏ gia đình

Se sua chưng diện kiếm tầm trai son.

Dục vọng sanh lứa đẻ bầy

Báo hại xã hội, không ngày nào yên.

Bà già bảy mươi đua chen

Thèm ăn tham của đua chen rầy rà,

Thương con nhớ cháu lẫn khờ

Càng sinh tật xấu càng mờ trí năng.

Em gái tuổi độ trăng rằm

Thoa son dồi phấn nhón chân khỏa hình,

Bẹo nhử bướm ong thiêu mình

Thật là tội lỗi cái tình trăng hoa.

Con vua, con của quan gia

Con nhà nghèo khó, con nhà làng chơi.

Lộn xộn xao xuyến cõi đời

Già trẻ lớn nhỏ một thời xuống lên.

Mang tên người thú nên quên

Cha con hại lẫn, vợ chồng giết nhau.

Cảnh ấy bảo ta phải tu

Đừng nên tư vị làm hư tinh thần.

Cõi trần là chốn ru hồn

Trí tâm bận rộn không còn thời gian.

Bận con đông, bỏ việc lành

Tiếc của cải, bỏ mặc tình cho ai,

Chết thảm nhiều cách khổ thay

Thân tâm người thú trả vay điên cuồng.

Sanh con không dạy tu hiền

Xúi chúng trộm cướp, giết người, tà dâm.

Điên cuồng mất trí mất tâm

Mịt mù khói dậy đất trời âm u,

Chúng sanh phục mạng cúi đầu

Mặc cho ma quỷ cầm đầu khiến sai.

Vô thường thưởng phạt một tay

Đời không tự chủ, đâu ngày tự do.

Đời đạo như nhau chỉ lo

Nâng cao cái ác chẳng lo tu hành.

Cái ác lại được nêu danh

Tu hiền ẩn mặc cõi trần xưa nay.

Ai cũng quý mạng sống này

Tạo nhiều oan trái dẫy đầy bất lương,

Hiếp người cô, phá kẻ hiền

Thần tiên sa ngã, thánh hiền đọa sa,

Cũng từ vật chất mà ra

Ai người thấy được để mà lo tu.

Ngai vàng vua ngự bấy lâu

Máu xương nước mắt bấy lâu đắp bồi.

Tướng điều quân ra trận rồi

Công thành vạn cốt khô bồi danh to.

Người giàu sang lúa đầy kho

Mà đành bỏ kẻ không no đói lòng,

Một ngôi biệt thự to đùng

Ấm kín riêng hưởng vui cùng vợ con.

Đành lòng cười nói lảng quên

Bao kẻ đói khát kêu rên quanh mình.

Bỏ mất chữ nhơn nghĩa tình

Lòng người đã bị bất bình chôn sâu.

Thiết vi u ám ngục sâu

Lời nói như sắt, ngục sầu như dây,

Thân làm lời nói nối dài

Phủ trùm nhốt chứa con người tội nhân.

Nhiều kiếp che đậy trí tâm

Núi là tội lỗi ác trần vấn vương,

Từ trong cái ác vô thường

Tạo ra rồi lại lấp đường thiện lương.

Tứ đại sanh thân, linh hồn

Cũng chính vật chất nuốt hồn trí tâm.

Nhân duyên tích tập bao lần

Sanh rồi lại diệt thêm phần khổ đau.

Trẻ con khờ dại đi sau

Phó mặc tánh mạng, chúng nào biết hay,

Nương theo tứ đại đổi thay

Bám theo trần, ắt có ngày vong thân.

Khó được yên ổn trong trần

Trăm phần nên được một phần là may.

Cũng vì vậy lập chí ngay

Đi tu mới được ra ngoài tử sanh

Đi tu rửa sạch bụi trần

Đứng trên trần bụi được phần yên vui.

Đi tu mới biết đường ngay

Bước lên đường giác, không hay đổi dời.

Làm người giác ngộ thảnh thơi

Đi tu để dắt dẫn người chưa tu.

Đi tu lập đời hiền nhu

Cải sửa phong hóa cho người thế gian.

Người tu đứng trên đất bằng

Cõi đời dung chứa chỉ toàn người tu.

Vậy nên ta hãy mau mau

Lo tu học, không nói làm tính lo.

Thành công một cách hay ho

Thật là quý báu sống cho tinh thần.

Bởi lẽ bao người trong trần

Không ai tôn trọng, lỗi lầm quấy sai.

Vậy nên tất cả ai ai

Đều nên hướng đến bản hoài tu tâm./.         

    Chia sẻ với thân hữu:
    In bài viết: