CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !

Hột giống

HỘT GIỐNG

Tác giả: Đức Tổ Sư Minh Đăng Quang

NT. TUYẾT LIÊN chuyển thơ 

---o0o---

      1. Tứ đại như thân hình cây

Cỏ như nhánh lá, thú người bông hoa.

Vỏ trái ví như người ta

Trời là ruột trái, Phật là hột cây.

Hạt giống cứng chắc đủ đầy

Không hư không hoại, duyên đầy nảy sanh.

      2. Người như cái trái còn xanh

Trời như cái trái trên cành lớn to

Phật như trái chín thơm tho

Thành đạo đắc quả lợi cho muôn loài.

     3. Trần thế mặt đất sinh sôi

Hạt giống từ mặt đất đời mọc lên.

Là thân tâm trí chúng sanh

Như cây mọc được nhờ nương đất bằng.

Cây nhiều giống loại công năng

Thứ tốt, thứ xấu, tính năng không đồng.

Tùy theo hạt giống gieo trồng

Có được kết quả tương đồng nhân gieo.

Lựa hột giống khi trồng gieo

Như lựa pháp bảo học theo tu hành.

Đặng có kết quả tốt lành

Là điều hành giả tu hành biết cho.

      4. Trần thế  là miếng ruộng to

Thân người ruộng nhỏ để cho người cày,

Thân như đất, trí như cày

Tâm như hột giống gieo vào ruộng sâu.

Thời gian vô hạn mênh mông

Hết sanh rồi chết nhịp cầu tái sanh,

Cái chết bờ mẫu chấm ranh

Cái ta ông chủ hoàn thành chức năng.

      5. Thân ta một đống hột trần

Vì trong thân sống biến sanh rất nhiều.

Nào là giống Phật, giống trời

Giống thần, giống thú, giống người, giống ma.

Tất cả từ đất sanh ra

Thiên hình vạn trạng gần xa vô thường.

     6. Cũng nói thân vỏ trái tròn

Khẩu là cơm ruột ngon thơm ngọt ngào,

Ý là ngòi mộng kết giao

Gồm thân khẩu ý khác nào tâm, cây.

      7. Hoặc thân như lá, như cây

Trí như hoa nhụy làm say cuộc đời

Tâm như trái hột chín muồi

Đủ vỏ ruột hột đúng thời kết đơm.

Triết lý luận giải nghe suông

Có điều biết rõ thiên muôn vạn hình.

Có tướng, có tên đành rành

Đến giờ phút cuối cũng thành đất đen.

Không còn tướng, chẳng có danh

Đều là cát bụi biến hành nhốt vây.

Nghĩa là cây có hột cây

Hột chứa hoa trái lá cây đủ đầy

Cây có hạt, hạt chứa cây

Tất cả là đất quán suy sẽ tường.

Nói hẹp một tướng, một tên

Nói rộng thì có xa gần nông sâu.

Để mở trí học cho nhau

Hay để phiền não tùy theo người hành.

Như thế khác tướng, khác danh

Căn bản là một, biến hành đừng mê.

Hết mê chấp, biết lối về

Không rối loạn tức định hề như nhiên.

Biết rõ mộng ảo phim trường

Bao nhiêu danh tướng hết tuồng là xong.

Chỉ có thanh tịnh sạch trong

Ngủ yên, nghĩ khỏe mới mong thanh nhàn.

Cái ta mới thật bình an

Chơn như giác ngộ vào hàng vô sanh.

Thấy gặp nắm giữ cái tâm

Hột già chín đắc quả thành Phật tiên.

Xưa có bạch hạc một con

Từ nhỏ đến lớn bay cùng non sông.

Tỉnh châu nó trải khắp cùng

Khi nọ già yếu nó nằm nghĩ ngơi,

Trên tảng đá giữa biển khơi

Nó nhớ lại hết những nơi qua rồi.

Nghĩ suy nó thốt nên lời

“Vô thường, khổ não một đời không ta”.

Rồi nó ngủ tiếp thật say

Thời gian không biết trải qua bao đời.

Về sau có một nhóm người

Bị gió bảo tấp vào nơi chim nằm,

Gặp một bộ xương lâu năm

Mọi người bàn tán làm chim giựt mình.

Tỉnh trí xem lại chính mình

Mới hay mình đã bỏ mình lâu năm.

Chừng đó chim mới thấy rằng

Cái ta hột giống trăm năm vẫn còn.

Và việc trần thế bên ngoài

Như hột sen cứng để dành nhiều năm.

Sự giác ngộ là thịt cơm

Chơn như ngòi mộng bên trong để đời.

Bậc thượng trí như chim trời

Họ đã biết cách sống đời bằng ta,

Chơn ngã mới chính thật là

Chim ấy hạt giống cái ta để đời.

Tích xưa ghi có một thời

Có vua chơn chánh, là người thông minh,

Cai trị đất nước yên bình

Mùa màng sung túc, dân tình thảnh thơi.

Vì dân lao nhọc một đời

Ngày kia vua bệnh nhớ nơi hữu tình.

Lệnh truyền xa giá dạo quanh

Dừng nơi biển giả, ngắm nhìn non cao.

Nhớ nghĩ những lúc bể dâu

Nhắm mắt nhớ việc bấy lâu mình làm,

Thấy mệt chán hết muốn ham

Ngủ quên Ngài thấy một điềm chiêm bao.

Thấy núi đổ, biển cạn khô

Rừng cây bị đốt, cơ đồ tiêu tan.

Người chết, vạn vật điêu tàn

Công cán trôi hết theo dòng thời gian.

Giựt mình giác ngộ vô thường

Thấy thế sự như vỏ trơn bên ngoài,

Đạo đức ruột cơm ngon thay

Tâm ý tỉnh lặng mộng ngòi bên trong.

Hột giống tứ đại tâm lòng

Mọi vật bám níu bên dòng huyển hư.

Đời như đống đất vô tư

Ngài như hột giống chơn như ngọc trời.

Chúng sanh tìm kiếm, bươi moi

Đem về cất kỹ để đời mai sau.

Ngài như trái chín ngọt ngào

Như ngọn đèn sáng giữa trời đêm đen.

Ngài cần lo giữ lấy mình

Giữ tâm hột giống cho đời nương theo.

Ngài chấp nhận sống cảnh nghèo

Tịnh tâm tu dưỡng không theo việc trần.

Cái việc lo mãi trăm năm

Không có kết quả chỉ làm mất công.

Từ bỏ vương vị vào rừng

Tức là thái tử thuộc dòng Thích Ca.

Ngài từ bỏ cảnh vinh hoa

Nuôi dưỡng hột giống cái ta để đời.

Niết bàn vĩnh viễn đời đời

Kêu là Phật, thành công rồi nghĩ yên.

Tịnh trong cái định diệu huyền

Nhờ định che phủ lặng yên vững bền.

Một người thương khách ngồi trên

Xe chở hàng hóa, roi liên thúc bò,

Truông vắng in dấu bánh xe

Ghi sâu trên cát bụi mù thời gian.

Người thấy trong khoảng không gian

Bánh xe sanh tử đeo mang bụi trần.

Bò khờ như ý đắm trần

Nghinh ngang rảo bước qua dòng thời gian.

Thùng xe là lòng tham lam

Chất chứa danh lợi như hàng đầy xe.

Trí người như cương roi xe

Tâm người là chủ để mua bán hàng.

Người tưởng tượng xe lật ngang

Người vật hàng hóa hố hang chôn vùi.

Theo thời gian hóa đất bùn

Dấu xe bị xóa không còn vết chi,

Tên tuổi việc làm chi chi

Không ai còn nhớ biết gì hoàn không.

Người sợ sệt và cầu mong

Thùng xe tôi chứa bên trong pháp lành,

Ý niệm như cặp bò lanh

Siêng năng tinh tấn trở thành cương roi,

Tâm định làm chủ một ngôi

Pháp luân như bánh chuyển dời lăn xoay,

Dấu xe điều luật hòa hài

Để lại dấu vết chánh ngay cho đời

Được như thế pháp còn hoài

Người không có chết, gia tài còn nguyên.

Sẽ tồn tại với thời duyên

Người là hột giống lưu truyền đời sau.

Niệm tưởng thế người làm mau

Bỏ vật chất, đi khắp nơi tu hành.

Thế sự là vỏ bao quanh

Pháp lý trí huệ tâm hành cao trên

Tâm chơn pháp lý tảng nền

Người là hột giống vững bền thời gian.

Người sống mãi trên kho tàng

Để lại đạo lý cho đoàn hậu nhân.

Bồ tát hiện thân cõi trần

Thường tinh tấn pháp đỡ nâng tâm hành.

Người đã nghĩ trong khi làm

Ở đâu cũng được không còn thời gian.

Một người làm ruộng siêng năng

Đến khi mệt chán nhìn công việc làm,

Chỉ là cát bụi mơ màng

Không gì thật có thời gian qua rồi.

Người giác ngộ tỉnh mộng đời

Biết ra tâm định mộng ngòi thịt cơm,

Mình là trái giác ngon thơm

Thịt cơm hưởng dụng hột tồn về sau.

Việc làm kết quả vui thay

Trầm ngâm yên lặng ngó ngay việc mình.

Người thợ cất cái nhà xinh

Cất xong nghĩ khỏe ngắm nhìn tâm vui.

Việc trần thế đối với người

Làm để giải trí vui chơi thanh nhàn,

Họ không mê tríu việc làm

Giác ngộ người thấy hột vàng chơn như.

Trần thế thật giả huyển hư

Nhưng người giác ngộ vui trong việc làm.

Biết cái vọng giả không tham

Vui trong cái thật việc làm tâm chơn.

Một ông già kinh nghiệm hơn

Nhận định thân sống cũng như trái già,

Vỏ trái teo nhăn xấu xa

Chờ thuở thành đất trả cho cuộc đời

Hột non sẽ bị thúi hôi

Hột già cứng chắc để đời mai sau.

Mượn vỏ nuôi dưỡng hạt mầm

Mượn thân nuôi dưỡng cái tâm chơn thường.

Vỏ trái với hột tương đương

Thân tâm cũng vậy cùng nương tạo thành.

Thân người từ lúc mới sanh

Đến khi già chết ba trình độ thân.

Ông già, người lớn, trẻ con

Ba độ tuổi tác, phân ba hạng người.

Người nhỏ tuổi dưới ba mươi

Người lớn tuổi đến sáu mươi cuộc đời.

Ông già tuổi trên sáu mươi

Trong các động vật, loài người cao hơn,

Như hạt giống mầm tích tồn

Tinh hoa trí huệ, trí khôn loài người.

1. Còn non sức sống đẹp tươi

2. Đã lớn tròn trịa đúng thời thành nhân

3. Khi già khô héo chờ thời

Trái già thì rụng thúi hư lẽ thường.

Thân già chết cũng sự thường

Hột giống cứng chắc để đời tâm chơn.

Hạt lìa cây, tâm ly trần

Trái mọc để rụng người sanh tử chờ.

Niết bàn yên lặng như tờ

Không trở lại cảnh luân hồi khổ đau.

Tâm chơn tịch diệt một màu

Mới thiệt chết rụng lối vào vô sanh.

Người nhỏ từ lúc mới sanh

Đến khi khôn lớn thọ ân nhiều người,

Các pháp un đức trau dồi

Tuổi ba mươi mới tạm thời biết lo.

Đở phiền nhọc mẹ cùng cha

Đang độ tuổi sống cái ta lớn dần,

Khoe khoang kiêu hảnh tự thân

Thấy nghe mời gọi âm thanh vị mùi.

Chưa biết ghê sợ cảnh đời

Bởi chưa đủ trí đang thời muốn ham,

Đói khát, háo thắng, đua chen

Tranh nhau danh lợi tình tiền khổ thân.

Chưa đủ trí để biệt phân

Trau tria thân tướng chẳng cần thấy xa,

Nghĩ mình con nhỏ trong nhà

Ai cũng chiều chuộng giúp ta đúng rồi.

Người lớn, ông già đúng thời

Sao còn cất giữ của đời làm chi,

Con cháu tính kế cướp đi

Cho là quyền lợi kể gì nhân luân.

Ông già người lớn hết sinh,

Tuổi trẻ là sống cho mình tìm vui.

Người lớn đã hưởng qua rồi

Hy sinh nhường lại cho người đàng sau.

Người lớn kinh nghiệm dạt dào

Bước chân đã trãi qua bao đoạn đường.

Sống bằng lý trí tinh thần

Vì sắc thân đã đứng ngừng chết chai.

Người lớn tuổi kinh nghiệm rồi

Thân người trên tuổi ba mươi trung bình,

Mực giữa của lúc mới sanh

Cùng khi già chết của thân con người.

Nên phải tập sống thế nào

Chớ không nắm níu vin vào vui chơi,

Vật chất của cải cuộc đời

Tuổi chẳng chờ đợi, xuân thời bất lai.

Thời gian xô đuổi mỗi ngày

Người lớn đã hưởng thì nay lo làm.

Hy sinh của cải sắc thân

Sống bằng cái thiện tinh thần không không.

Tuổi cha mẹ khác tiếng con

Lo làm nuôi sóc cho con đủ đầy,

Không còn ăn uống vui chơi

Chịu sự kém thiếu, cho đời yêu thương.

Có sức lực phải lo làm

Nuôi con cháu là đền ơn sinh thành

Trước kia cha mẹ nuôi mình

Nay là lúc bổn phận mình nuôi con.

Cha mẹ phải nhường chén cơm

Dầu phải cực nhọc xác thân của mình

Lo cho xã hội gia đình

Dầu phải đói khát, con mình được no.

Người lớn là tuổi phải lo

Thi thố sức lực giúp cho cuộc đời,

Làm việc lớn như biển trời

Cái lớn không để cho người phải lo.

Chính mình cũng chẳng tự lo

Mà phải hướng đến lo cho đại đồng.

Đặng đền trả nghĩa cho xong

Trước kia người vật hết lòng giúp ta.

Không để trẻ nhỏ phiền hà

Mình giành choán của để mà lo ăn.

Vậy nên chơn lý dạy rằng:

Người nhỏ làm ít cần ăn thật nhiều,

Người lớn sức lực làm nhiều

Nhưng không cất giữ làm điều quấy sai.

Vì cái thân to lớn này

Cướp đi mạng sống bao loài quanh ta.

Miếng ăn lớn của chính ta

Là sự chết đói nhiều nhà chung quanh.

Đối với chơn lý sống chung

Ăn nhiều làm ít là phần trẻ con.

Người lớn cống hiến nhiều hơn

Làm nhiều ăn ít, không còn ham chơi

Tuổi cống hiến sức cho đời

Hưởng dùng lý trí của người bậc trên”.

Cha mẹ nở nào ngồi không

Để cho con trẻ đói lòng thiếu ăn.

Bố thí vật chất rãi ban

Không còn ăn  hưởng như thời trẻ con.

Ông già sáu mươi mỏi mòn

Cái tuổi kinh nghiệm không còn ăn chơi,

Không còn sức lực cho đời

Đủ trí giác ngộ dạy người đi sau.

Đem pháp bố thí đổi trao

Người đem cơm áo giúp trao cho mình.

Người nuôi để học gương lành

Khất ngôn dưỡng lão trọn tình nhân sanh.

Không ai nuôi thì đi xin

Khất thực nuôi mạng tự mình khỏi lo.

Ông bà là tuổi độ tha

Lòng bi phủ khắp, sống hòa khắp nơi.

Đem trí giác ngộ dạy đời

Già đạo đức, trái chín mùi thơm ngon.

Cái tâm chơn như tự nhiên

Yên lặng, tập chết quen lần về sau.

Sống bằng đạo đức tối cao

Thấy xa, nghe rộng xưa sau hiểu rành,

Thân nhẹ nhàng ý tịnh thanh

Đầy đủ đức hạnh, tri hành viên dung.

Sống để giác ngộ chúng sanh

Tỏ ngộ chơn lý không tranh với đời.

Cái sống không ta thảnh thơi

Sống đúng kỷ luật của người vô tranh.

Nhìn xem thể diện sắc thân

Là ta biết được tâm hành tự thân.

Cái sống, cái vui, cái ăn,

Cái thích hợp của mỗi người khác nhau.

Vật chất, tinh thần, chơn như

Ba trình độ ba danh từ tượng trưng,

Người già đạo đức chân nhân

Người lớn lý trí tinh thần thiện nhơn,

Người nhỏ vật chất xác thân

Tâm nào pháp nấy có phần hưởng riêng.

Cứ theo luật sống tự nhiên

Như đã sắp đặt theo duyên mỗi người,

Không ai xen lộn đổi dời

Không cho tham chấp giữ hoài một danh.

Hạnh phúc của mỗi chúng sanh

Đầy đủ thuận hợp sẳn dành không sai.

Kẻ nào đi ngược bằng tay

Kẻ phá rối bị họa tai không lường.

Chơn lý võ trụ định khuôn

Cha ông không thể sống dường trẻ con,

Không chịu già lớn theo tên

Chui xuống bùn đất chọc thiên hạ cười.

Vẽ mặt làm hề diễu hoài

Trông người tha thứ không hay mình già.

Ba giáo lý, ba bậc người

Pháp nào tên nấy tùy nơi việc làm.

Em bé mà cách nói năng

Sống thuận đạo đức, tinh thần, chơn như,

Thì người quý trọng giống như

Ông già tái hiện dám đâu xem thường.

Việc làm giáo lý nêu gương

Không chấp thân xác coi thường trẻ con.

Một chịu xấu kém lo ăn

Hai là nhịn đói với tên ông già.

Tên đi đôi với việc làm

Được vậy là đã vén màn vô minh.

Thấy rõ gốc tội bên trong

Biết rõ chơn lý luật răn cuộc đời.

Biết cách sống của loài người

Xây dựng thế giới cõi đời bình yên.

Phân biệt kẻ hát người xem

Đúng theo số tuổi, không còn lầm sai.

Đầy đủ ba báu như nhau

Tinh thần, vật chất, chơn như trong đời.

Bổn phận riêng của mọi người

Đi tới tiến hóa, đừng lui khổ tình.

Ngăn cản người lội ngược dòng

Mọi người tu tập, dứt mầm chiến tranh.

Xưa nay ít ai tranh giành

Chơn như tâm định để thành Phật tiên.

Thích làm trẻ nhỏ đua chen

Già lớn lại tập tranh ăn với đời.

Sinh trẻ nhỏ lại không nuôi

Hại chúng đói khát khổ đời vì ăn.

Chơn lý đã dạy đành rành

Đừng phân chủng tộc, sắc hình, màu da.

Chỉ không giống nơi trẻ già

Và ba cách sống để mà biệt phân.

Lương tâm đạo đức cha ông

Là luôn san sẻ chia phần cháu con.

Vui thấy con cháu chu toàn

Cái vui người sắp bước lên cảnh lành.

Bỏ hết của cải gia đình

Con cháu kính trọng không còn hăm he.

Chiến tranh vật chất kết bè

Là của trẻ nhỏ chịu bề nạn tai,

Lát mừng, lát đánh, lát chơi

Đừng nhọc can thiệp sự đời làm chi.

Nhỏ làm Trời Phật vui thay

Ông cha sa ngã đọa đày khổ thân.

Thế nên ta phải học hành

Giữ tâm trí, làm cha anh Phật trời.

Dạy trẻ nhỏ hiểu lẽ đời

Sống cho phải đạo để rồi bước lên,

Đi trước dắt dẫn đạo hiền

Kẻ đi sau đừng tị hiềm ghét ganh.

Phật là ông già vô sanh

Ông nội, thầy giáo, an bình tự nhiên.

Người lớn cha trời chư thiên

Sanh con nuôi dạy tu hiền làm gương.

Người là trẻ nhỏ như con

Ham vui vật chất, làm con, làm trò.

Bậc Cha trí huệ dung hòa

Từ bi hỷ xả chan hòa tình thương.

Vậy chúng ta phải bước lên

Cha ông, thầy giáo đừng làm trẻ con.

Thời gian xô đẩy luôn luôn

Như hạt non nhỏ đến tròn cứng to.

Tốt hơn tất cả phải lo

Tu học chơn lý mới là khôn ngoan.

Tiếng người phân định rõ ràng

Người là hột giống, nhân hoàn xưa nay.

Hạt để tự nhiên sống hoài

Không tư kỷ, nhỏ hẹp nơi tiếng mình.

Tự nhiên yên lặng môi sinh

Nuôi dưỡng hột giống để dành đời sau.

Vạn vật các pháp rèn trau

Ung đúc nuôi dưỡng cho mau trưởng thành.

Hột giống hữu dụng, hữu danh

Như chư Phật cho chúng sanh nương nhờ.

Thời gian mỗi phút mỗi giờ

Trôi qua nhanh chóng chớ hờ hửng quên,

Nếu mãi lặn hụp đua chen

Thật là uổng phí một phen làm người.

VẤN: E rằng không có ông già

Gìn giữ của cải trẻ xài hết đi

Hoặc quen tánh củ phá hư

Lớn lên đâu biết thiện từ tu tâm.

Ắt chúng nó sẽ chết thân

Mất luôn tâm trí lạc lầm hang sâu.

ĐÁP : Ông già can thiệp được đâu

Trẻ nhỏ chạy nhảy té nhào lụy thân.

Bài này cốt yếu chỉ rằng

Chơn lý hột giống ba tầng khác nhau.

Người, Trời, Phật có đủ điều

Nơi cảnh hiện tại cuộc đời thế gian.

Ông già là bậc tu chân

Xuất gia cắt ái, sống chung tăng đoàn,

Khỏi nhờ con cháu lo toan

Ở trong cõi thế rộn phiền thiếu ăn.

Đi tu khất thực nuôi thân

Hay là ở chốn vườn rừng thiên nhiên.

Ở thì có sẵn cốc hang

Ăn sẵn rau trái, bệnh tìm cỏ cây.

Tứ sự sẵn có đủ đầy

Đâu cần chen chút với đời trẻ con.

Cha mẹ nên làm đủ ăn

Sinh con nuôi mười tám năm đủ rồi,

Phần còn lại tự con nuôi

Cho nhiều ỷ lại ham chơi ích gì.

Ông già thầy dạy lễ nghi

Còn cha mẹ dạy con thì được đâu.

Con trẻ tuổi đủ ba mươi

Không còn có sự vui chơi riêng mình.

Luật sống chung đã ban hành

Ai cũng nên biết tuổi mình thực thi.

Theo chơn lý chỉ ra đây

Đâu phải ép buộc, đâu gì gắt gao,

Chỉ giúp ta bớt khổ đau

Khuyên bớt tham ác khơi mào chiến tranh.

Đắm say vật chất lợi danh

Nhắm mắt liều mạng nương thân một thời.

Giáo lý sống chung khuyên người

Biết nuôi hột giống nhân người hiền lương.

Dứt trừ chiến tranh lầm than

Luật vũ trụ chẳng cho tham cất giành.

Không dư dả đâu chiến tranh

Không của cải có đâu sanh giặc loàn.

Còn như trẻ nhỏ muốn ham

Lớn không ủng hộ đâu còn chiến tranh.

Người lớn bậc trời hy sịnh

Không dùng vật chất, để dành cho ai.

Ông già như Phật hòa hài

Sống theo chơn lý đạo Ngài chánh chơn.

Là pháp ngăn ngừa thua hơn

Ông cha sống đúng chữ nhơn thiện lành.

Ngay trong các chỗ chiến tranh

Cha ông vắng mặt bình an cuộc đời.

Cha ông xen lộn trong đời

Báo hại trẻ nhỏ không hồi được yên.

Xúi trẻ nhỏ giành lợi riêng

Đi ngược tiến hóa, làm gương hại đời.

Muôn loài chết thảm chơi vơi

Thiếu con đường đạo cho người tiến lên.

Bài này pháp khuyến tu chơn

Dạy cho người biết nấc thang của mình.

Ai thực hành được an bình

Trẻ được no ấm, lớn nhường phần ăn,

Ông già dạy đạo tu hành

Ba môn hạnh phúc sẵn dành mực trung.

Đúng chơn lý lẽ sống chung

Không ai viện lẽ cạnh tranh, công bằng.

Không rối khổ khỏi cầu an

Không chiến tranh khỏi vái van nguyện cầu.

Cầu nguyện với tâm chí thành

Ước ao mong muốn sự lành cho nhau.

Ước mong đời hết khổ đau

Tìm phương thuốc quý cùng nhau thực hành,

Đúng đạo lý, đúng chức danh

Chứ không phải chỉ cầu xin mà thành.

Sống đúng đạo lý không tranh

Giàu sang giây lát sao bằng vui tu,

Người sống tiến hóa điều nhu

Bước lên Trời, Phật chứ đâu giữ hoài,

Một lớp người để tạo vay

Thêm mớ tội lỗi của này bền chăng?

Kìa xưa Phật thánh cổ nhân

Nuôi thân bằng hạnh thanh bần tiêu dao,

Ăn rau trái, mặc vỏ cây

Bệnh nhờ cỏ thuốc, ở nơi cốc lều,

Được nên Trời Phật cao siêu

Chính nhờ ở chỗ biết điều phục tâm.

Không tu nghiệp vọng tạo sanh

Để chịu khổ não quẩn quanh luân hồi

Càng xa chơn lý, cuộc đời

Gian nan càng lắm cho người không tu.

Nhưng mọi người có biết đâu

Gian nan lại chính là cầu đưa duyên.

Giúp chúng ta giác ngộ thêm

Tu theo chơn lý tạo nên cảnh đời,

Tràn ngập hạnh phúc vui tươi

Chính nhờ sống đúng phận người theo duyên.

Nói tóm lại:

Trong đời có ba cái ăn

Cái sống, của cải, giàu sang đủ phần,

Của ba hạng người trong trần

Vật chất, kế đến tinh thần, chơn như.

Không ai giành được riêng tư

Chia sớt, lấy cắp hay như trộm phần,

Trẻ nhỏ không hưởng tinh thần

Người lớn không sống được bằng chơn như,

Vật chất ông già chối từ

Phần ai nấy hưởng, ngoại trừ tiến nhanh.

Chơn lý chỉ dạy đành rành

Không thể sái phép đua tranh làm gì.

Nhỏ cần ăn nên giựt giành

Tìm kiếm mãi mà có thành công đâu.

Cha ông, con cháu đối đầu

Tranh giành của cải khác nào trẻ con.

Cha ông rầy dạy cháu con

Thì là phải lẽ vì thương chỉ dùm

Con cháu nói hổn cha ông

Điều ấy lỗi đạo đừng làm không nên.

Cha ông có trí giao quyền

Sự nghiệp của cải, cho yên tuổi già.

Đừng để chúng nó rầy rà

Công lý đâu có cho ta hưởng hoài.

Tuổi già bỏ hết mà thôi

Bởi hiểu như vậy thức thời đi tu.

Các Ngài cho rằng  biết đâu

Vì quả báo phải chịu làm cháu con,

Phải bị cái ác không nhơn

Đàn áp trở lại sự thường xưa nay.

Chơn lý dạy nên hành y

Mới thành tựu được những vì (vị) cha ông,

Sống thanh thiện bằng tinh thần

Không không tốt đẹp, cao thanh nhẹ nhàng.

Còn những ông già thì đang

Xuất gia giải thoát bậc Thầy trí bi.

Giữ gìn giới hạnh tu trì

Tâm định yên lặng chơn như cảnh nhàn.

Là hột giống quý trần gian

Là gương sáng nhất của hàng Chư Thiên./.

    Chia sẻ với thân hữu:
    In bài viết: