CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !

Tuổi thơ có Phật

Thuở nhỏ, mỗi dịp nghỉ hè, chị em tôi được ba mẹ cho về quê chơi với ông bà, ban ngày được theo ông bà ra đồng, được xem ông bà gặt lúa, tối lại được theo bà ngoại đi đến chùa, con đường đến chùa phải đi qua hai cánh đồng lớn, bà đi trước rọi đèn pin, chị em tôi ở phía sau nắm lấy tay bà, rồi mấy bà cháu cùng nhau đến chùa. Hồi ấy, tôi thích được nghe tiếng đại hồng chung, nhưng còn nhỏ nên tôi chẳng hề biết nó là cái gì, chỉ biết gọi theo ngôn ngữ con nít là cái chuông to to. Và nhân duyên biết đến Phật pháp của tôi cũng từ đó đã được ươm mầm.  Xuyên suốt trong những năm tháng khi tôi còn nhỏ, được theo bà về chùa, được bà dạy chắp tay trước Đức Phật, được bà chỉ cho cách tụng kinh...Tôi nhớ, có một lần khi đến chùa ấn tượng trong tôi là hình ảnh cuả một chú tiểu đang ngồi đánh cái chuông to to, giọng ngân nga bài kệ:

...Văn chung thinh, phiền não khinh

Trí huệ trưởng, bồ đề sanh

Ly địa ngục xuất hỏa khanh

Nguyện thành Phật độ chúng sanh..”

Khi ấy, tôi thầm nghĩ trong lòng rằng: Hay quá! Hình ảnh này đẹp biết bao! Ước gì mình cũng được như chú, được đi tu, được đánh cái chuông to to, được đọc bài kệ này...Suy nghĩ là vậy, nhưng khó lắm đâu phải ai cũng được đi tu, rồi lại ấp ủ rằng sau này đủ nhân duyên thì nhất định mình phải xin ba mẹ cho đi tu...

Năm tôi lên lớp sáu, được ba mẹ cho tham dự Khóa Tu Mùa Hè, tôi cảm thấy hào hứng lắm, mong ngóng từng ngày để được đi. Rồi ngày đó cũng đến, tôi chuẩn bị sẵn sàng các đồ vật dụng tư trang và lên đường. Với niềm hào hứng lần đầu tiên được đi xa, được gặp nhiều bạn mới,... Rồi ba ngày khóa tu trôi qua thật nhanh, ngày bế mạc tôi đã khóc rất nhiều, sự quyến luyến chỉ muốn được ở lại chùa, được tu học với mọi người... rồi ý nguyện được đi tu trong tôi lại trỗi dậy. Hạnh phúc biết bao, trong lần tham gia khóa tu mùa hè năm đó, tôi đã được quy y - chính thức trở thành người con của Phật, với pháp danh mà Sư phụ đặt là Mỹ Lành. Sư phụ nói với tôi rằng: “Con còn nhỏ mà đã được biết đến Phật pháp, biết đi chùa và quy y nên Sư đặt cho con là Mỹ Lành, mong con luôn làm những điều thiện lành, mang lại lợi ích cho mọi người với đúng cái tên của mình con nhé ”!

Năm lên lớp bảy, tôi được chính thức gia nhập vào gia đình Phật tử, đây là một niềm hạnh phúc và tự hào. Tôi đã được học rất nhiều điều hay từ gia đình Phật tử, được khoác lên mình chiếc áo đoàn phục màu lam, được làm lễ cài huy hiệu hoa sen, được cất lên những bài hát thiêng liêng của gia đình Phật tử...Từ đó trở đi, ngoài thời gian học trên trường, hàng tuần vào thứ bảy, tôi được ba mẹ cho phép đến chùa để sinh hoạt, để học giáo lý, và nghe những lời chỉ bảo của các anh chị huynh trưởng. Chẳng biết từ khi nào, tôi xem nơi đó là ngôi nhà thứ hai trong đời sống tinh thần của mình, mỗi lần học tập căng thẳng chỉ cần thứ bảy về chùa, được bên các anh chị trong gia đình áo lam là bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến...

Ngày ấy, được thấy quý Sư đắp lên mình chiếc huỳnh y, tay ôm bình bát, đầu trần, chân đất, từng bước đi khất thực hóa duyên sau ba tháng mùa hạ an cư. Hình ảnh ấy, khiến lòng tôi rộn ràng, khao khát được đi xuất gia biết bao nhiêu...

Trước kì thi Trung Học Phổ Thông Quốc Gia tôi đã quyết định sẽ thưa chuyện với ba mẹ để xin được đi tu. Tôi nhớ, chiều đó đang ngồi lặt rau cùng mẹ, mẹ tôi hỏi: “Con định sẽ thi vào trường nào và ngành gì”? Khi nghe mẹ hỏi, tôi lưỡng lự một lúc lâu, mới dám trả lời rằng: “ Con vẫn đăng kí thi ngành con chọn, nhưng con sẽ không đi học đâu mẹ ạ, con có con đường khác mà con chọn rồi”.

Nghe xong, mẹ hỏi tôi: “Con đã chắc chắn với quyết định của mình hay chưa? Con đường này khó đi lắm, không dễ đi đâu con à”...

Con chắc chắn rồi mẹ ạ...

Sáng hôm sau, thắp nhang ở bàn Phật xong, ba gọi tôi xuống để nói chuyện. Kể từ ngày bà nội mất, đây là lần thứ hai tôi thấy ba khóc... mà hôm nay ba lại khóc vì tôi.

Ba chỉ nói rằng: “Con đã quyết định chắc chắn hay chưa? Con lớn rồi nên ba cho con quyền được quyết định, nhưng con phải lựa chọn cho kĩ, suy nghĩ cho kĩ, vì rất khó đó con à, bây giờ tập trung thi xong rồi dành lại thời gian suy nghĩ, ba mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con”.

Rồi ngày thi Trung học phổ thông cũng kết thúc. Tôi đã lựa chọn cho mình con đường xuất gia. Bốn ngày sau kì thi, ba dắt tôi đi tu.

Đi một chặng đường dài, cuối cùng tôi đã đến được nơi mà mình chọn. Ba dắt tôi vào chùa, rồi thưa với Sư Phụ xin được gửi gắm tôi cho Sư Phụ.

Sau một thời gian ở chùa, tôi đã được làm lễ thí phát xuất gia, ngày thí phát có ông bà và ba mẹ đến dự lễ với niềm xúc động và hoan hỷ cúng dường đứa con gái nhỏ cho Tam Bảo. Năm giờ sáng, tôi được dẫn lên chánh điện, dưới sự chứng minh của Sư phụ và quý sư cô. Sư phụ dạy tôi lạy ông bà vì ông bà đã giúp tôi ngay từ bé được biết đến Phật pháp, cha mẹ là hai đấng sinh thành đã có công nuôi dưỡng, dạy bảo nên hôm nay tôi mới có đủ nhân duyên lành để xuất gia.

“ Tóc vừa cạo tơ lòng đoạn phủi

Cuốn sổ đời tên tuổi đã bôi

Nợ trần ngày ấy dứt rồi

Tây phương ngày ấy một ngôi sẵn dành”.

Giây phút Sư phụ cạo những sợi tóc đầu tiên, tôi đã rất xúc động. Hạt giống bồ đề được nuôi dưỡng và ấp ủ ngày nào nay đã được nảy nở và đi đúng theo tâm nguyện.

Đã ba năm, tôi được vào chùa. Tuy rằng, nó chưa phải là lâu nhưng đối với tôi đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của mình. Quãng thời gian ở chùa, tôi được Sư phụ và quý sư cô dạy những oai nghi tế hạnh của một người xuất gia, bỏ những tập khí không tốt, không hay ở ngoài đời. Sư Phụ dạy mấy huynh đệ chúng tôi rằng:

“Một chiếc máy bay, muốn cất cánh lên cao thì phải chạy lấy đà, hành trình để chạy lấy đà phải có đủ nhiên liệu, người lái phải có sức khỏe tốt, chịu đựng được độ cao, có chuyên môn và kĩ thuật tốt thì mới có thể lái được máy bay. Các con cũng vậy, các con cũng như chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh, để trở thành một người xuất gia có đủ các oai nghi tế hạnh thì các con phải chịu sự rèn luyện, cũng như từ một khúc cây mà muốn trở thành một bức tượng Phật đẹp để chúng sanh tôn sùng, lễ bái thì phải chịu sự đục đẽo, mài giũa của những nghệ nhân điêu khắc tinh luyện. Nếu các con muốn trở thành những người hoàn thiện, đức hạnh thanh cao thì ngay bây giờ các con phải nhẫn chịu, chịu đựng sự mài giũa, phong ba bão tố, phải có ý chí và niềm tin mới thành công được. Đó là hành trang để các con vững bước trên con đường tìm cầu giải thoát của mình”. Những lời dạy của Sư Phụ tôi luôn lấy đó làm lời sách tấn cho bản thân trên con đường tu học của mình.

“ Đất ôm cho đất nảy mầm” những chồi non muốn trưởng thành thì phải tự mình vươn ra ánh sáng và chồi non ấy cần được sự chăm sóc, bón phân, tưới nước. Cũng vậy, tôi phải tự mình thắp đuốc lên mà đi trên con đường mà mình đã chọn dù phía trước có những khó khăn hay chông gai thế nào đi nữa  thì phía sau tôi luôn có Sư Phụ và tăng thân. Giờ đây, tôi đã được đắp lên mình chiếc y vàng, tay ôm bình bát với những bước chân an lạc, thảnh thơi để đi hóa duyên…

    Chia sẻ với thân hữu:
    In bài viết: