Vịnh cành dương

VỊNH CÀNH DƯƠNG

Thay lời tựa

Tu là cội phúc, Tình là dây oan

Đời là biển khổ

Tưởng đến Đức Phật
     Tưởng đến ân Mục Kiền Liên

Khuyên bỏ rượu

Lời Thầy khuyên

Một giấc mộng trường

Khuyên bỏ trầu,…

Đời đáng yêu hay đáng chán

Tình sư đệ

Tu là phải hành

Thế gian là mộng ảo

Vịnh hoa bướm

Vịnh cành dương

Kéo đờn,…

Lời Thầy dạy

Khuyên ăn chay

Khuyên niệm Phật

Cành dương đẹp, muôn người đều chăm chú

Gió thổi qua nghe tựa thể nhạc đờn

Tiếng vi vu ôi thích thú nào hơn

Muốn sao được đem về nghe mãi mãi

 

Nhìn gió thổi, cành rung rinh giao lại

Lá xinh xinh đẹp đẹp lắm thay thay!

Liền giơ dao chặt lấy hết nguyên cây

Về cắm để trong bình xem ngắm nghía

 

Bữa thứ nhất, thấy còn trông vẻ đẹp

Đôi ngày sau, lần đổi sắc thay màu

Giọng vi vu chẳng nghe được tiếng nào

Chỉ tồn tại một cành dương xơ xác

 

Khi nhắc đến, lòng tôi càng bi đát!

Người nhẫn tâm cầm dao chặt nguyên cây

Muốn thỏa vui thích thú chỉ đôi ngày

Rồi có nước đem vào lò chụm lửa

 

Mỗi chiều Thu, gió đưa qua song cửa

Ngắm nhìn xem tiếng vi vút đâu rồi?

Trách ai kia nỡ đốn nhánh chặt chồi

Cây tàn tạ, hết còn trông vẻ đẹp!

 

Lời ngụ ý, chỉ người sao quá hẹp

Muốn làm sao cho thỏa thích phần mình

Lại xô đùa cả nhân loại chúng sinh

Xuống biến nghiệp trầm luân đầy khổ não!

 

Bậc chân tu đã xả thân vì đạo

Đâu còn màng danh vọng với giàu sang

Sao còn đem cột trói mối dây oan?

Mồi chung đỉnh lập lòe càng bêu nhử

 

Kẻ hữu chí, nguyện một lòng gìn giữ

Người yếu tâm ắt vướng phải sa cơ

Biết tu hành, đâu đành nỡ làm ngơ

Để sụp đổ cội bồ đề tiêu hoại

Cần mở rộng tâm từ bi hà hải

Vì chúng sanh, vì đau khổ bao quanh

Quyết tu sao thoát khỏi chốn mê thành

Hầu đáp nghĩa, ơn chúng sanh muôn một 

Lời khuyên nhủ, khuyên người nên thấu tột

Biết tội rồi, chớ khuấy phá người tu

Ác nghiệt thay! Hơn thuốc độc, ếm, trù…

Là kéo níu người chơn tu sa ngã 

Phá cốt Phật, dầu bách thiên tan rã

Đốt hại chùa, đến thập vạn còn dung

Phá hủy Tăng, tội ấy lớn không cùng…

Sa địa ngục, đời kiếp nào thoát khỏi

 

Nhưng ít kẻ cố ra công tìm tỏi

Ở trên đời, hại ái dục đứng đầu

Tam nghiệp gây, đủ tội lỗi gồm thâu

Thiên vạn ác đều bởi dâm vi thủ 

*** 

Gió thổi cành dương tiếng thật hay

Sao đành vội bẻ để phôi phai?

Còn tu tựa thể như Tiên, Phật

Bỏ đạo ra đời giống kẻ say! 

***

Hết lúc mến ưa, rồi chán ghét

Hết hồi quý trọng lại chê bai

Nghĩ ra sự thế đà như thế

Nương bóng Phật đài được rảnh tay

 ***

Dục vọng là môn hại đứng đầu

Nhận người chìm đắm giữa sông sâu

Ai mau thức tỉnh nương về đạo

Thoát khỏi trần gian cảnh khổ sầu!

 ***

Dâm dục hại người khổ lụy thân

Kẻ ngu đắm nhiễm mết mê trần

Muôn ngàn đời kiếp càng lên xuống

Khổ não trầm luân đủ vẹn phần

 ***

Phật dạy trên đời nẻo tử sanh

Tại lòng tham nhiễm sắc, tài, danh…

Chôn vùi tánh mạng trong đau khổ

Trồi hụp biển mê cũng đã đành!

 ***

Dục vọng nổi lên chẳng kể gì

Miễn cho thỏa chí tánh cuồng si

Ấy là chuốc lấy niềm đau khổ

Kẻ trí phải cần xét nghĩ suy

 ***

Một phút ham vui chẳng ích gì

Suốt đời vướng phải lụy lâm ly!

Thần, Tiên, Thánh, Phật đều ghê sợ

Độc nhứt trần gian khó sánh bì!

 ***

Rốt cuộc trầm luân khó bước ra

A Tỳ địa ngục thoát sao qua

Sớm nương theo đuốc Từ quang rọi

Tu chứng Niết-bàn khỏi đọa sa!

 ***

Thi sĩ dệt thành tám đoạn thơ

Nguồn ân bể ái vẫn không bờ

Người tu sớm khá cần xa lánh

Quả Phật đắc thành khỏi ước mơ!

Định Tường, ngày 20-10-1963